" Hai người không có bộ lạc sao, có muốn đến tộc dực sư không?"
Mash nghĩ gì nói nấy nhìn hai người, hay nói đúng hơn là nhìn Bạch Kỳ Thư.
Một giống cái lưu lạc khắp nơi, chắc phải thích ở trong bộ lạc được người người săn đuổi hơn chứ, có khi còn tìm được thú nhân cường tráng hơn, nói gì thì cũng nhiều lựa chọn hơn a.
Eagle làm sao không biết ý tưởng của hắn.
" Tộc của ngươi ở đâu, bao nhiêu thú nhân, bao nhiêu á thú nhân?"
Eagle nhàn nhạt hỏi.
" Tộc của ta cách nơi này một ngày đường bay về phía đồng bằng trũng, thú nhân có hơn hai trăm là người cùng tộc cùng với hơn năm mươi thú nhân khác tộc cư trú, á thú nhân chừng ba mươi đi, tính luôn cả ấu tể."
Sư tử dù là có cánh thì vẫn thích ở nơi đồng bằng có nguồn nước, có thức ăn phong phú, một bộ lạc có hơn ba mươi á thú nhân cũng là nhiều, tỷ lệ trên lệch không lớn.
Đồng bằng trũng lại không thể ở được vào mùa mưa, tộc dực dư chắc chắn phải di cư lên chỗ cao.
Mash thấy Eagle trầm tư suy nghĩ còn giống cái bên cạnh chỉ lo sờ soạn váy lông của mình, giống như chẳng có chút hứng thú gì đối với việc đến tộc bọn họ vậy, thật khó hiểu.
" Cảm ơn thịnh ý của ngươi, ta cần suy nghĩ thêm, ngươi đi đi, lần sau không cần đến đây."
Eagle sắc lạnh nhìn hắn.
Mash dù có chút tiếc nuối cũng không thể cường ép, đành phải rời đi.
" Eagle, chúng ta phải đi sao?"
Bạch Kỳ Thư nghẹo đầu nhìn anh.
" Ừm."
Anh ôm cậu đi vào động, vừa nói.
" Tại sao, nơi này không tốt a?"
Cậu khó hiểu, chỗ cao như này đảm bảo sẽ không có ai mò lên được...!À có, nhưng cũng không nhiều đi...!
" Ở trong bộ lạc em sẽ được an toàn, anh đi săn cũng sẽ không lo sợ bất an, hơn nữa, mùa mưa và mùa lạnh thiếu thốn thức ăn, ở trong bộ lạc chỉ cần em còn duy trì hình người thì bọn họ sẽ coi em là giống cái mà đặc biệt chiếu cố, sẽ không để em đói."
Eagle nghiêm túc cùng cậu nói.
" Giống cái? Không phải thú nhân sao?"
Bạch Kỳ Thư cảm thấy có chút nghe không hiểu.
" Tên kia là nhìn em giống giống cái, chính là á thú nhân mới chạy tới đây..."
Eagle có chút nói không nên lời với ánh mắt ngây thơ của chuột nhỏ.
" Giống cái có thể sinh chuột con?"
Bạch Kỳ Thư hít mắt nguy hiểm nhìn anh.
Eagle rất có ý tứ muốn chấm dứt chuyện này.
" Anh cũng thấy em giống á thú nhân?"
Bạch Kỳ Thư thấy anh không nói gì, ánh mắt còn né tránh thì nhào tới nắm tóc anh gặn hỏi.
" Em còn chưa thành niên, bọn họ cũng sẽ không làm phiền em, nếu em không thích thì sau này chúng ta đi nơi khác..."
Anh vội vàng nắm cái eo nhỏ của cậu, luống cuống nói sang chuyện khác.
" Em thành niên rồi!!"
Bạch Kỳ Thư hét lớn, giận dữ nhìn anh, chẳng lẽ anh nghĩ cậu chưa thành niên mới không đụng vào cậu?
" Em..."
Eagle có chút nói không nên lời.
Thì ra từ hôm ở thác nước anh vẫn xem cậu là ấu tể, cho nên mới không ấy ấy, vốn dĩ khi về còn muốn nói chuyện với anh nhưng vì chuyện may quần áo mà quên mất, hại cậu còn suy nghĩ anh không được, đáng giận.
" Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời chứ?"
Bạch Kỳ Thư nhìn anh.
" Đương nhiên rồi!"1
Eagle kiên định nói.
" Em không phải giống cái."
Cậu lập lại.
" Anh biết."
Anh dịu giọng, đưa tay sờ mặt nhỏ của cậu.
" Em thành niên rồi."
Cậu nhấn mạnh, không đợi cho anh nói gì đã nói tiếp.
" Tộc nhà em chỉ lớn có bao nhiêu đây thôi, hơn nữa ở nơi đó cũng không giống nơi này, em cũng không biết tại sao lại tới đây, nhưng em thật sự đã thành niên rồi, thật đó."
Bạch Kỳ Thư có chút nói không rõ, cuối cùng vẫn là nhấn mạnh cậu đã trưởng thành, còn hung hăng cắn lên môi anh một cái thật mạnh nhưng chẳng đau chẳng ngứa gì với anh.
Eagle nghe cậu nói mơ hồ còn bị cậu gặm đến ngứa răng, tay siết eo nhỏ, giữ chặt đầu cậu hôn lên.
" A..."
Bạch Kỳ Thư bị hôn đến choáng váng, vừa được thả ra đã trừng đôi mắt ướt sủng với anh.
" Em thành niên rồi?"
Anh hít mắt nguy hiểm nói.
" Tất nhiên...!Ưm..."
Cậu còn