Nae nào có biết ý định quá sức thân mật của thú nhân, cậu ngủ đến khi đói mới chịu tỉnh lại.
Cái bụng cứ vấy phá hoài làm sao mà ngủ được.
Nó vẫn giữ hình thú, nhảy phốc lên, dán ở trên tấm màn của, ló đầu ra ngoài nhìn xem.
Bên ngoài tối qua gió tuyết thổi cả đêm, lúc này đã trắng phau phau, xung quanh đều là một màu như vậy.
Có thú nhân đang ngồi nướng thịt bên ngoài, nó hít hít cái mũi, có mùi bắp nướng.
Nolan cảm nhận bản thân bị một ánh mắt có chút chuyên chú ngắm nhìn, anh quay đầu nhìn lại, chạm vào ánh mắt trong trẻo kia, gió lạnh cũng hoá ấm áp.
Anh moi moi mấy cái hạt dẻ trong bếp lửa, thả vào một cái chén đá, đi lại nhà cây.
Con chuột vẫn treo trên màn cửa, nhìn anh lại gần.
" Đói bụng sao, ăn cái này trước đi.
"
Anh thả cái chén vào nhà cây, rồi đi trở về bếp lửa.
Nae chạy đến cái chén, ngửi ngửi.
Người này nướng hạt dẻ cho mình, rất tâm lý nga.
Tâm chuột thoả mãn vô cùng, bắt đầu gặm hạt dẻ.
Cái tai nhọn trên đầu thú nhân động động, biết con chuột đang ăn, khoé môi anh nhếch lên.
" Nolan!"
Nhưng lại có người đánh vỡ vui vẻ của hai người.
Vera từ xa chạy đến, cười đến là rạng rỡ.
Đơn giản bởi vì bên người thú nhân không có con vật đáng ghét kia, Vera vui vẻ trong lòng, nhích lại gần thú nhân nhưng lại không chạm vào người anh, có xa có gần, thật tự nhiên mà ngồi bên cạnh anh sưởi ấm từ bếp lửa.
Nolan mày có chút nhăn nhưng vẫn bình tĩnh nướng thịt.
Bên trong nhà cây có con chuột vừa gặm hạt dẻ vừa hóng hớt, dõng tai nghe ngóng.
1
" Nolan, dạo này không thấy anh có thời gian làm gì cả, tôi rất muốn đến xem anh nhưng lại ngại làm anh khó xử.
"
Vera đặc biệt thân thiết mà cùng anh nói.
Giống như hai người bạn thân, con chuột trong nhà nghĩ nghĩ.
Không thấy người kia đáp lời, lạnh lùng sói.
Nhưng á thú nhân vẫn không nãn lòng.
" Cũng tại tế ti đại nhân muốn anh chiếu cố tế ti Nae, nói cũng lạ, tế ti Nae đến đây làm gì nhỉ, suốt ngày không thấy làm được gì mà còn phải đợi anh chiếu cố.
"
Vera giống như muốn tố khổ thay cho Nolan nhưng không hề biết chân mày của thú nhân đã cau lại thật chặt.
Con chuột lại có chút ngẩn ngơ, sao tự nhiên lái đến trên người mình rồi.
Nae trầm ngâm, á thú nhân này có phải là không bình thường rồi không?
Chuyện của tế ti không phải một tộc nhân có quyền được bàn luận, dù bản thân cậu cũng không biết bản thân đến đây làm gì nhưng nếu đã bảo cậu đến thì tất nhiên là có chuyện rồi, có khi chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
1
Tế ti một tộc đến tộc khác, thú nhân cường đại nhất tộc phải chiếu cố là điều rất bình thường.
Nhưng mà cậu đã nặng bao nhiêu đâu mà đến độ níu chân người ta đến mức mệt mỏi lại còn phiền lòng vậy.
Cậu cũng không thấy thú nhân có cái gì bất mãn, có khi còn rất vui vẻ nữa kia, sao vào miệng á thú nhân này thì nó lại thành bị cưỡng ép tội lỗi rồi???
Vậy mà thú nhân kia lại không nói gì, này là đồng ý sao???
Con chuột bất mãn vạn phần gặm hạt dẻ.
Nolan không biết bản thân bị mất điểm vô cớ trong lòng con chuột, anh rất muốn chặn cái miệng của á thú nhân bên cạnh lại nhưng cái miệng kia nói đến hăng hái, không để cho anh nói câu nào.
" Tôi biết anh rất không tình nguyện nhưng vẫn để cậu ta ở trong nhà mình cho tiện chiếu cố, hy vọng cậu ta sớm đi! "
" Nói đủ chưa?"
Nolan ngắt lời hắn.
Vera đang đắc ý quên mình bị anh quát ngừng thì giật mình, đối diện với đôi song đồng lạnh lẽo kia hắn cũng run sợ trong lòng.
Bình thường Nolan dù không nhiệt tình với mình cũng chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, giống như một giây sau sẽ cắn dứt cổ mình vậy.
Càng nghĩ Vera càng ủy khuất, càng tức giận.
" Nói đủ rồi thì về đi, tôi không muốn đánh á thú nhân.
"
Nolan quay mặt đi, xoay trở miếng thịt trên bếp.
Lời của anh không những doạ cho Vera ngây ngẩn mà cả con chuột trong nhà cây cũng quên cả nhai, tức giận gì đó cũng bay mất.
Thú nhân kia muốn đánh người?
" Tôi đã nói gì sai sao! "
Vera ủy khuất nói.
" Vậy cậu trở về tự ngẫm nghĩ đi, hơn nữa, những lời