" Hắn bị cắn vào tận xương, sợ rằng có lành lại thì cũng không đi đứng bình thường được, tế ti đại nhân cũng không thể làm gì, thịt thối có thể cắt bỏ nhưng xương cốt lại không thể nối được.
"
Nolan được bạn đời ôn nhu bôi thuốc, thoả mãn muốn bay lên nên mềm nhẹ nói chuyện cùng cậu.
" Thú nhân kia trước đây cũng rất dũng mãnh, là một trong những thú nhân cường đại của tộc.
"
Nolan cũng rất thương tiếc cho thú nhân này, dù sao nhà cây của họ cũng khá gần nhau, mỗi lần bảo vệ tộc đều không hề ngần ngại mà xông lên trước, nhưng hắn cứ phải thích người kiêu ngạo như Vera, thành ra đến giờ vẫn chưa có bạn đời của mình.
Nae vừa nghe vừa ngẫm nghĩ.
Hình như trước đây a mẫu cũng có giúp một thú nhân bị thương cánh trong tộc, cánh của hắn bị thương ở phần khủy cánh, a mẫu thấy không phải bị thương phần nối liền lưng cánh nên đã giúp hắn nẹp cánh, sau khi dưỡng gần nữa mùa thì đã bay được rồi.
Vì chuyện này mà a mẫu có địa vị thật lớn trong tộc.
Chuyện này a mẫu có giải thích cho họ, nếu thú nhân kia mà bị bẻ gãy cánh giống như chuyện a phụ đã làm với David thú nhân thì a mẫu cũng cứu không nổi hắn, nhưng này thì cứu được, đó là khi người kia đã bay được rồi a mẫu mới nói tự tin như vậy chứ lúc cứu thì chỉ nói là thử xem thôi, a mẫu cũng không rõ lắm.
Thú nhân lúc đó cứ nghĩ rằng đời này đã xong, vừa nghe a mẫu nói đã bất chấp tất cả cũng muốn thử một lần, chuyện lúc đó cậu có đứng bên cạnh xem nên rất rõ ràng a mẫu đã làm thế nào, đó là vết thương mà cả tế ti cũng không chữa được.
Có phải tình huống này cũng dùng được hay không?
Nolan nói một hồi mà vẫn không thấy con chuột nói thêm gì thì quay lại nhìn cậu.
Con chuột vẫn động tay nhưng hồn đã về tộc chim Đại rồi.
" Em nghĩ gì vậy?"
Anh sờ sờ mặt cậu, thiếu niên tóc buột thành một cái đuôi nhỏ ngay ót, khiến cho khuôn mặt tròn trịa đáng yêu.
" Em nghĩ thú nhân kia còn cứu được đi.
"
Con chuột nghiêng đầu nói.
Thú nhân giật mình, thật kỹ nhìn cậu.
" Cái này phải xem thử mới được, em cũng không chắc chắn đâu.
"
Cậu sửa lại.
" Xem một chút cũng được.
"
Thú nhân đứng lên.
" Anh bị thương mà, giờ đi luôn sao?"
Con chuột nhìn miệng vết thương còn rỉ máu của thú nhân, nhíu mày.
" Mấy vết thương ngoài da này rất nhanh khỏi, em biến lại đi, bên ngoài lạnh lắm, anh mang em đi.
"
Nolan không sao cả nói.
Con chuột nhìn vết thương của hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, biến về, chui vào áo thú nhân, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ.
Thú nhân sờ sờ đầu nhỏ, mang con chuột ra khỏi nhà.
Bên ngoài vẫn còn đang tranh chấp không ngừng.
Mọi người nhìn thấy anh đi ra thì nhìn lại, cả Vera ánh mắt cũng không rời anh, xem ra trong lòng còn chưa có hết hy vọng.
Nhưng Nolan lại không nhìn hắn, chỉ nhìn hai người đang lôi kéo ở kia.
" Tế ti Nae!"
Đám người nhìn thấy con chuột đang ló đầu khỏi áo anh thì giật mình, hành lễ.
Vera dù không tình nguyện nhưng cũng không dám đối đầu với cả tộc, làm bộ có lệ rồi thôi.
" Anh đi theo tôi đến thần điện.
"
Nolan nói với thú nhân đang chống gậy gỗ đứng kia, đang bị Amity lôi kéo.
Nói xong anh cũng không nói gì hơn mà đi trước.
Con chuột núp trong áo anh quan sát thú nhân kia, cảm thấy tình hình có chút khả thi.
Farley tuy không rõ tại sao nhưng cũng đi theo, Amity vẫn không buông hắn ra.
Đám người không biết tại sao Nolan lại gọi Farley, thú nhân bị thương kia đến thần điện, thấy họ đi thì cũng nhao nhao đi theo thử.
Cả đám người nối đuôi nhau đến thần điện.
Bên trong thần điện, tế ti còn đang xem xét vết thương của một thú nhân, tuy bị thương nặng hơn Farley nhưng có thể chữa, mà Farley bị thương lại không thể chữa, dù vậy thú nhân vẫn không có quá khổ sở, vừa thấy ổn đã rời khỏi thần điện trở về nhà, lúc này hắn đang nhóm lửa nướng thịt do bộ lạc phân phát nên mới gặp Vera, mới có chuyện xào xáo này.
Nolan bước vào thần điện, hành lễ với Philip, bên cạnh hắn, Nae đã biến trở về thành thiếu niên trắng nõn.
" Có chuyện gì vậy?"
Philip thấy hai người xuất hiện thì hỏi, nhìn đến Farley phía sau thì có chút buồn bã.
" Anh lại đây