" Tôi thì lại không thích á thú nhân cường tráng, nhỏ nhắn vẫn đáng yêu hơn.
"1
David tiếp tục thổi gió, ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu của á thú nhân nhỏ xinh đang cặm cụi kia.
" Rina có biết anh nghĩ như thế không?"
Bạch Kỳ Thư ngẩng mặt lên nhìn hắn.
David nghe cậu đáp lại mình còn chưa kịp vui vẻ đã bị cậu hỏi khó.
" Thôi để tôi nói đi, Rina còn đang bị cấm túc trong nha, anh là thú nhân bạn đời của anh ta lại ở đây cà cưa với người khác, tôi chẳng biết anh đánh chủ ý gì trên người chúng tôi mà ở đây nói lời này, nhưng chỉ riêng việc anh không tôn trọng bạn đời của mình cũng đủ cho tế ti đại nhân trục xuất anh khỏi bộ lạc, anh không biết sao, thú nhân David?"
Bạch Kỳ Thư lạnh lùng nhìn hắn.
" Anh rất thông minh.
"
Đương lúc David có chút không biết làm sao thì nghe cậu khen một câu.
Nhưng còn chưa kịp vui!
" Anh vốn dĩ không muốn mang tiếng xấu là muốn bỏ rơi bạn đời nên mới đi chọc giận Eagle, để cho anh ấy đánh anh, để cho người ngoài nghĩ anh ấy muốn di tình biệt luyến, có như vậy anh sẽ không mang tội danh kia.
"
Bạch Kỳ Thư khinh bỉ nhìn hắn.
" Nhưng tôi có chút không hiểu, cuối cùng anh đánh cái chủ ý gì khi làm việc này?"
Cậu sắc bén hỏi.
Floyd ở một bên nghe càng nghe càng được khai sáng, hơn nữa, cũng có tưởng một chút cho câu hỏi của Kỳ Kỳ.
Chủ ý gì?
David nhìn á thú nhân lời nói sắc bén liên tục vạch trần mình mà ý định muốn chiếm lấy càng thêm lớn, nhưng á thú nhân đã có ấn tượng xấu về hắn, hắn có chút hối hận vì hôm nay đã quá gấp gáp.
Nhưng cũng phải chữa cháy một chút.
" Thôi đi, chủ ý gì tôi cũng không muốn nghe, đi theo Floyd, chúng ta đào không hết, về gọi Eagle với Ian đến vậy, Alice!"
Bạch Kỳ Thư không cho hắn nói, nói với Floyd rồi gọi Alice đang còn ở trên cây, hoàn toàn không biết chuyện ở dưới này.
" Xuống ngay!"
Tiếng Alice vọng lại từ trên cây, sau đó là hàng loạt tiếng soạt soạt.
Bịch.
Alice đã từ trên cây nhảy xuống tới.
" Đây! ?"
" Về thôi, về gọi Eagle với Ian đến đào khoai.
"
Bạch Kỳ Thư kéo tay cậu ta rời đi.
Alice có chút nghi ngờ nhìn cậu lại nhìn David đang đứng kia, cuối cùng vẫn là bị Bạch Kỳ Thư kéo đi.
Floyd nhận ra ánh mắt của cậu ta thì nhún vai.
Nói thật, Floyd đã có chút hiểu rõ rồi.
Là bạn của Bạch Kỳ Thư từ ngày đầu khi cậu ta mới đến bộ lạc nên hiểu biết của cậu với Bạch Kỳ Thư cũng nhiều hơn ai hết.
Á thú nhân nhỏ xinh kia đầy mình đều là tự tin dương quang, là người mang cậu rời đi bóng tối tự ti, cho cậu hy vọng vào tương lai nhiều hơn.
Á thú nhân còn nhỏ hơn cả cậu, nhưng cái gì cũng biết, biết làm cái này biết làm cái kia, còn biết đủ loại thực vật cùng cách ăn khác lạ.
Người biết đến cậu ta ngày một nhiều, ánh sáng trên người cậu ta ngày càng mạnh, người chú ý sẽ không ngừng lại chỉ một người.
David! Hắn chỉ là người nhanh chân sớm nhất thôi.
Á thú nhân tài giỏi như vậy, ai cũng sẽ yêu thích.
Nếu là cậu thì cậu cũng thích.
Floyd chìm trong suy nghĩ bị Alice chọt cho một cái.
" Cậu làm gì vậy?"
Floyd xoa xoa cái eo, nhìn cậu ta.
" Cậu đi đường không nhìn đường, muốn chết à.
"
Alice chỉ hòn đá to chắn ngang đường.
" Đang nghĩ nếu Eagle mà bỏ Kỳ Kỳ thì tôi sẽ mang Kỳ Kỳ về yêu thương.
"
Floyd hiếm hoi mà lém lỉnh nói.
" Nào tới phiên cậu.
"
Alice liếc trắng mắt nhìn Floyd.
" Ha ha ha!!"
Bạch Kỳ Thư cười vui vẻ.
"Giờ thì nói đi, lúc tôi không ở đó đã có chuyện gì rồi?"
Alice vẫn không quên chuyện kia.
" David hắn nói hắn thích á thú nhân nhỏ xinh.
"
Floyd nhún vai.
" Không phải tôi chê cậu nhưng mà ý hắn là Kỳ Kỳ đi?"
Alice ngây thơ hỏi.
Floyd liếc xéo nhìn cậu ta.
Alice vội vàng núp sau lưng Bạch Kỳ Thư.
" Cả cậu còn nghĩ đến được.
"
Floyd không đôi co với cậu ta, tiếp tục đi.
" Cậu nghĩ sao?"
Alice hỏi Bạch Kỳ Thư.
" Nếu hắn đẹp hơn Eagle thì tôi sẽ suy nghĩ.
"
Bạch Kỳ Thư nói đùa.
Hai người kia cũng không tin lời cậu.
Ai chọn bạn đời lại dựa vào đẹp xấu, nhưng hình thú của Eagle đúng là đẹp, còn David!
Cũng không xấu, nếu không Rina đã không thích hắn.
" Cậu nói gì vậy, Kỳ Kỳ đã mắng cho hắn không nói được lời nào luôn.
"
Floyd nghĩ lại mà vẫn còn phấn khích.
" Thật á, tiếc quá đi.
"
Alice kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ Thư.
Ai cũng biết cậu ta nói tiếc cái gì.
Nhất định là tiếc vì mình không nghe được, còn có, lúc đó