Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

124: Giao Dịch


trước sau


"Có thể vào bên trong nói chuyện không?"1
Ở lúc ai cũng chấn kinh đến rớt cằm thì Hàn Đồ lại hướng Bạch Cửu hỏi ý.
Thái độ của lão tuy không nhiều, nhưng giống như đang đối đãi với người ngang hàng lại càng khiến người ta kinh hãi hơn.
Diêu Tử Thần mặt còn hơn than, khó coi dị thường.
Bạch Cửu ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, được đến hắn gật đầu thì mới đối với Hàn Đồ gật đầu.
Ba người cứ thế rời đi trong sự quái dị của đám người.
"Ai còn khảo nghiệm thì tiếp tục đi.

Không thì giải tán."
Một hồi lâu Mậu Tuân mới nhìn đám người vẫn còn chưa tỉnh hồn đứng đó, quát lớn.
Đám người tan tác chim muôn.
Mậu Tuân thở hắt ra, lúc này mới nhìn đến Diêu Tử Thần còn đứng ngốc ở đó, lắc đầu ngao ngán.
Diêu Tử Thần có Diêu gia phía sau vốn đã rất kiêu ngạo, lại thêm đối phương tinh thần lực đạt đến cấp sáu.

Nếu không có trở ngại gì thì tương lai sẽ là một luyện đan sư cấp sáu.

Vậy nên hắn càng thêm kiêu ngạo.

Có một Diêu gia, lại thêm một sư phụ là luyện đan sư cấp tám, một sư bá cũng vậy, Diêu Tử Thần không kiêu căng mới là lạ.

Nhưng lần này lại đạp trúng tấm sắt.

Đây là ông trời cũng nhìn không quen hắn.
Lại nói, với tâm tính của Diêu Tử Thần, nếu còn không thay đổi thì tương lai khó mà nói được.
Có là thiên tài thì cũng phải có tư chất cùng sự cố gắng, Diêu Tử Thần...
"Diêu công tử nên về đi thôi.

Hôm khác lại đến luyện sau."
Mậu Tuân nói với hắn, sau đó cũng đi vào bên trong.
Diêu Tử Thân cúi đầu đứng đó.


Đại thiếu gia lần đầu bị ăn quá đắng, không những không biết hối cãi mà còn thêm hận Bạch Cửu.

Sâu trong đôi mắt là cay độc chất chứa, không ngừng lớn thêm.
Một lát sau đám người nhìn thấy hắn rời đi thì âm thầm lắc đầu.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá gây cấn, khiến đám người té ngửa mấy lần, cũng hô to sảng khoái.
Chuyện này đủ cho họ nói tám ngày tám đêm, nhưng tất nhiên là phải nghĩ xem hậu quả.

Chỉ nhìn Diêu Tử Thần thôi, họ đã chỉ biết ém nhẹm chuyện này vào bụng tự nói với nhau.

Nếu mà truyền ra...!ngôn tình hoàn
Lại nói đến Bạch Cửu hai người theo Hàn Đồ vào phòng của lão.

Căn phòng chia làm hai phần, nhưng tràn ngập mùi dược liệu.1
Bạch Cửu ngửi ngửi một chút là có thể đoán được, vào phòng rồi thì càng thêm chắn chắc.
"Tại sao ngươi lại nói ta không thể luyện được Thái Dương Đan?"
Hàn Đồ vừa vào phòng đã hỏi ngay.
Bạch Cửu đứng bên cạnh giá sách quay lại nhìn lão.
"Lão là cấp tám trung kỳ đi."
Bạch Cửu giống như hỏi, nhưng ý tứ lại là khẳng định.
Hàn Đồ không nói gì mà chỉ đưa cặp mắt sắc bén nhìn nó.
"Thái Dương Đan nhìn thì là cấp tám trung kỳ, nhưng nó có một chủ dược là cấp tám hậu kỳ.

Chủ dược này khiến cho phẩm giai của nó tăng thêm một bậc sau khi luyện chế thành."
Bạch Cửu nhún vai.
"Ta biết lão định chiết đi phẩm giai của nó, nhưng đến nay lão vẫn chưa làm được.

Bởi vì tinh thần lực của lão đã đến bình cảnh, trừ khi lão tăng lên tinh thần lực, còn không...!Đó là còn chưa nói lão có chiết được không nữa kia."
Nó không để cho lão cất lời mà tiếp tục nói.
Muốn chiết đi dược hiệu của thảo dược, nói dễ hơn làm.

Chưa kể thảo dược cấp bậc còn cao như vậy.
Mà theo cách nhìn nhận của Bạch Cửu, Hàn Đồ không thể làm được việc này.
Thay vì gượng ép không có tính khả thi, chi bằng lão nghĩ cách đột phá giới hạn của mình.

Làm một lần mà hưởng suốt đời không phải tốt hơn là ngồi đây phá hỏng bao nhiêu dược liệu sao?
"Tinh thần lực muốn tăng lên dễ như vậy sao?"
Hàn Đồ lắc đầu.

Lão biết đối phương trình độ không kém cạnh lão, nhưng tăng lên tinh thần lực...!Lời này cũng quá ngông.
Bản thân lão là một luyện đan sư cấp tám đức cao vọng trọng, nhưng muốn tìm kiếm một loại dị bảo tăng lên tinh thần lực lại khó như lên trời.
Không phải không có khả năng, mà bởi vì cấp bậc lão cao nên không phải dị bảo nào cũng có tác dụng với lão.

Chưa kể, dị bảo có nhiều nhưng không thể dùng nhiều.

Dược dùng nhiều còn sẽ bị lờn.

Đến hiện tại lão cũng không còn kiếm được lại dị bảo nào phù hợp với cấp bậc của mình nữa rồi.
Lão đối với Thái Dương Đan là nhu cầu cấp thiết, nhất định phải có.

Lão nghĩ rằng chỉ cần luyện quen, xử lý tốt thì lão có thể vượt cấp mà chế luyện ra nó.
"Ta có cách giúp lão tăng lên tinh thần lực."
Bạch Cửu đánh gẫy trạng thái suy nghĩ của Hàn Đồ.

Lão chấn động, đôi mắt sắc bén mở to nhìn

nó.

"Nhưng lão phải giúp ta thu thập một số thứ ta cần.

Nếu lão cấp thiết muốn luyện Thái Dương Đan, ta có thể hỗ trợ cùng lão luyện."
Đan dược cấp càng cao thì yêu cầu đối với dược liệu càng nhiều, tinh thần lực càng lớn.

Nếu có người hỗ trợ thì sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Đồ đôi mắt càng thêm quắc thước.
Việc lão luyện chế Thái Dương Đan, đến cả đệ đệ thân sinh lão cũng giấu.

Việc tìm người hỗ trợ càng không thể nói.
Tự nhiên xuất hiện một thiếu niên đối với Thái Dương Đan có hiểu biết, cấp bậc có khi còn hơn mình...!Nói Hàn Đồ không động tâm là nói dối.

Nhưng mà...
"Dược liệu ngươi cần là gì?"
Hàn Đồ không có tỏ ra nghi ngờ đối với lời của Bạch Cửu mà hỏi luôn.
Bạch Cửu đưa cho lão một tờ giấy.

Bên trên cũng không nhiều dược liệu, khẳng định không phải là một đơn thuốc hoàn chỉnh.

Nhưng Hàn Đồ càng xem càng mở to mắt.
"Những thứ này cho dù là hiệp hội cũng chưa chắc sẽ lấy ra bán cho ngươi."
Hàn Đồ sắp giữ không được vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc hàng ngày của mình nữa.
Bên trong đều là dược liệu cấp bảy cấp tám không, còn có mấy loại là cấp tám đỉnh phong.

Mấy thứ này, đặt ở nơi nào cũng đều là trấn bảo chi vật, ai lại đem nó ra bán.

Mà ai có khả năng mua đây?
Nếu có người đem nó ra bán, trừ khi là cùng đường mạt lộ, hoặc có việc muốn cầu.
"Nếu không thể thu thập được thì ta lấy vật đổi vật thôi.

Không phải lúc này ta đang cùng lão thương lượng sao?"
Tiểu chuột giảo hoạt nói.
Bạch Dữ nhếch môi.
"Vậy ngươi cũng phải cho ta xem thành ý."
Hàn Đồ phun tào nói.
"Tĩnh Tâm Thảo cấp tám trung kỳ."
Bạch Cửu nhún vai nói.
Đôi mắt Hàn Đồ lượng lượng nhìn nó.
Nhưng nghĩ đến đám linh thảo mà nó muốn tìm, Hàn Đồ cũng thấy nuốt không trôi.

Dù vậy, Hàn Đồ cũng không muốn buông tha cho Tĩnh Tâm Thảo.
"Muốn tìm đủ chúng sẽ rất tốn thời gian.

Chưa kể...!Còn có một số loại ta cũng không biết ở đâu mới có."
Hàn Đồ cũng không nói dối.
Bạch Cửu hai người nhìn nhau.

Thật ra nó cũng biết là khó khăn, nhưng họ chỉ có thể thử xem thôi.
"Còn có, chúng nó đa phần đều ở trong tay người khác.

Muốn họ chịu đưa ra, không hề dễ dàng.

Ta cũng không nhắm chắc có thể đoạt được đến tay."
Hàn Đồ lại nói, khuôn mặt cũng sầu não vô cùng.
"Lão chỉ cần tìm cho ta, sau đó lại thương lượng xem làm sao lấy về.

Ta cũng không bắt lão chi tiền.

Nhưng vẫn nhờ lão ở phía sau đốc thúc."
Bạch Cửu nhìn trúng, chính là thân phận của Hàn Đồ thôi.
"Tất nhiên rồi."
Hàn Đồ đáp.

Lão sống từng tuổi này, đương nhiên là hiểu ý đồ của đối phương.
"Đập tay, lấy thiên đạo thề."
Bạch Cửu giơ tay lên nhìn lão, cũng không đợi lão phản ứng đã thề trước.
"Ta, Bạch Cửu xin thề, chỉ cần Hàn Đồ thật tâm trợ giúp, ta sẽ cho lão Tĩnh Tâm Thảo, còn có giúp lão luyện chế Thái Dương Đan.

Lấy thiên đạo làm chứng, trái lời thề hồn phi phách tán."
..............................................................


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện