"Có thể vào bên trong nói chuyện không?"1
Ở lúc ai cũng chấn kinh đến rớt cằm thì Hàn Đồ lại hướng Bạch Cửu hỏi ý.
Thái độ của lão tuy không nhiều, nhưng giống như đang đối đãi với người ngang hàng lại càng khiến người ta kinh hãi hơn.
Diêu Tử Thần mặt còn hơn than, khó coi dị thường.
Bạch Cửu ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, được đến hắn gật đầu thì mới đối với Hàn Đồ gật đầu.
Ba người cứ thế rời đi trong sự quái dị của đám người.
"Ai còn khảo nghiệm thì tiếp tục đi.
Không thì giải tán."
Một hồi lâu Mậu Tuân mới nhìn đám người vẫn còn chưa tỉnh hồn đứng đó, quát lớn.
Đám người tan tác chim muôn.
Mậu Tuân thở hắt ra, lúc này mới nhìn đến Diêu Tử Thần còn đứng ngốc ở đó, lắc đầu ngao ngán.
Diêu Tử Thần có Diêu gia phía sau vốn đã rất kiêu ngạo, lại thêm đối phương tinh thần lực đạt đến cấp sáu.
Nếu không có trở ngại gì thì tương lai sẽ là một luyện đan sư cấp sáu.
Vậy nên hắn càng thêm kiêu ngạo.
Có một Diêu gia, lại thêm một sư phụ là luyện đan sư cấp tám, một sư bá cũng vậy, Diêu Tử Thần không kiêu căng mới là lạ.
Nhưng lần này lại đạp trúng tấm sắt.
Đây là ông trời cũng nhìn không quen hắn.
Lại nói, với tâm tính của Diêu Tử Thần, nếu còn không thay đổi thì tương lai khó mà nói được.
Có là thiên tài thì cũng phải có tư chất cùng sự cố gắng, Diêu Tử Thần...
"Diêu công tử nên về đi thôi.
Hôm khác lại đến luyện sau."
Mậu Tuân nói với hắn, sau đó cũng đi vào bên trong.
Diêu Tử Thân cúi đầu đứng đó.
Đại thiếu gia lần đầu bị ăn quá đắng, không những không biết hối cãi mà còn thêm hận Bạch Cửu.
Sâu trong đôi mắt là cay độc chất chứa, không ngừng lớn thêm.
Một lát sau đám người nhìn thấy hắn rời đi thì âm thầm lắc đầu.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá gây cấn, khiến đám người té ngửa mấy lần, cũng hô to sảng khoái.
Chuyện này đủ cho họ nói tám ngày tám đêm, nhưng tất nhiên là phải nghĩ xem hậu quả.
Chỉ nhìn Diêu Tử Thần thôi, họ đã chỉ biết ém nhẹm chuyện này vào bụng tự nói với nhau.
Nếu mà truyền ra...!ngôn tình hoàn
Lại nói đến Bạch Cửu hai người theo Hàn Đồ vào phòng của lão.
Căn phòng chia làm hai phần, nhưng tràn ngập mùi dược liệu.1
Bạch Cửu ngửi ngửi một chút là có thể đoán được, vào phòng rồi thì càng thêm chắn chắc.
"Tại sao ngươi lại nói ta không thể luyện được Thái Dương Đan?"
Hàn Đồ vừa vào phòng đã hỏi ngay.
Bạch Cửu đứng bên cạnh giá sách quay lại nhìn lão.
"Lão là cấp tám trung kỳ đi."
Bạch Cửu giống như hỏi, nhưng ý tứ lại là khẳng định.
Hàn Đồ không nói gì mà chỉ đưa cặp mắt sắc bén nhìn nó.
"Thái Dương Đan nhìn thì là cấp tám trung kỳ, nhưng nó có một chủ dược là cấp tám hậu kỳ.
Chủ dược này khiến cho phẩm giai của nó tăng thêm một bậc sau khi luyện chế thành."
Bạch Cửu nhún vai.
"Ta biết lão định chiết đi phẩm giai của nó, nhưng đến nay lão vẫn chưa làm được.
Bởi vì tinh thần lực của lão đã đến bình cảnh, trừ khi lão tăng lên tinh thần lực, còn không...!Đó là còn chưa nói lão có chiết được không nữa kia."
Nó không để cho lão cất lời mà tiếp tục nói.
Muốn chiết đi dược hiệu của thảo dược, nói dễ hơn làm.
Chưa kể thảo dược cấp bậc còn cao như vậy.
Mà theo cách nhìn nhận của Bạch Cửu, Hàn Đồ không thể làm được việc này.
Thay vì gượng ép không có tính khả thi, chi bằng lão nghĩ cách đột phá giới hạn của mình.
Làm một lần mà hưởng suốt đời không phải tốt hơn là ngồi đây phá hỏng bao nhiêu dược liệu sao?
"Tinh thần lực muốn tăng lên dễ như vậy sao?"
Hàn Đồ lắc đầu.
Lão biết đối phương trình độ không kém cạnh lão, nhưng tăng lên tinh thần lực...!Lời này cũng quá ngông.
Bản thân lão là một luyện đan sư cấp tám đức cao vọng trọng, nhưng muốn tìm kiếm một loại dị bảo tăng lên tinh thần lực lại khó như lên trời.
Không phải không có khả năng, mà bởi vì cấp bậc lão cao nên không phải dị bảo nào cũng có tác dụng với lão.
Chưa kể, dị bảo có nhiều nhưng không thể dùng nhiều.
Dược dùng nhiều còn sẽ bị lờn.
Đến hiện tại lão cũng không còn kiếm được lại dị bảo nào phù hợp với cấp bậc của mình nữa rồi.
Lão đối với Thái Dương Đan là nhu cầu cấp thiết, nhất định phải có.
Lão nghĩ rằng chỉ cần luyện quen, xử lý tốt thì lão có thể vượt cấp mà chế luyện ra nó.
"Ta có cách giúp lão tăng lên tinh thần lực."
Bạch Cửu đánh gẫy trạng thái suy nghĩ của Hàn Đồ.
Lão chấn động, đôi mắt sắc bén mở to nhìn