Lừa gạt chặn giết.
Việc xem một luyện khí sư cao giai luyện chế là một sự hưởng thụ, nhưng đám người muốn học hỏi được chút gì, yêu cầu thiên phú, ngộ tính không thể yếu.
Trong quá trình luyện chế như đằng vân* của Diệc Tiêu, bên dưới người có thể từ trong đó lĩnh hội được chút gì thật sự là quá ít ỏi.
*Cưỡi mây, ý là nhanh.
Diệp Tiêu cũng không bận tâm, nhanh chóng hoàn thành quá trình tinh luyện vật liệu.
Vật liệu luyện chế linh bảo đương nhiên phải khác với pháp bảo.
Ngoài những vật liệu nên có, nó còn thêm một thứ.
Diệp Tiêu ở dưới ánh mắt của mọi người, lấy ra một viên nội đan của yêu thú cấp 3 Hỏa Viên.
Yêu thú sau khi chết thì thần thức một phần vẫn còn tồn đọng trong yêu đan.
Mà trong quá trình luyện chế hay hấp thu, thì phần thần thức này sẽ là thứ khó nhằn nhất.
Dù người ta biết, hấp thu yêu đan đến lớn mạnh tu vi là một cách thức làm chơi ăn thật.
Nhưng nếu không có công pháp thích hợp, cũng như đan dược phụ trợ, thì việc hấp thu yêu đan để lại mối hiếm họa rất lớn cho tu sĩ.
Mà tai họa này đến từ thần thức của yêu thú bên trong yêu đan.
Vậy nên yêu đan thường được dùng trong luyện khí nhiều hơn.
Luyện đan cũng có nhưng ít hơn, họ dùng máu của yêu thú nhiều hơn là những thứ khác.
Đám người bên dưới cũng không có bất ngờ gì, vì việc luyện chế linh bảo không thể thiếu thứ này họ đương nhiên biết.
Đối với Bạch Dữ, người vừa mới bước vào con đường này, mà mục đích cuối cùng còn lớn đến không tưởng, thì đây là một cơ hội khó được.
Vậy nên hắn tập trung tinh thần nhìn xem, còn không quên sao chép quá trình này trong đầu.
Đối với một cường giả như hắn, việc này không hề khó chút nào.
Nhưng những người khác thì phải đau đầu căng mắt qua xem.
Có nhiều người còn váng đầu hoa mắt vì theo không kịp.
Lôi Khắc thì đôi mắt sáng như đuốc, chuyên chú nhìn xem quá trình sư phụ mình luyện chế.
Hắn biết, sư phụ là đang làm cho hắn xem.
Hắn sẽ không phụ kỳ vọng của ông với mình.
Sau khi lấy viên yêu đan ra, Diệp Tiêu không chút ngừng lại mà ném nó vào lò luyện trước mặt.
Gào!
Ngay khi yêu đan tiếp xúc với hỏa diễm, một tiếng rống lớn chấn động thần hồn của đám người vang lên.
Hơn hai phần ba số người ở đây bị nó làm cho thất thần một thời gian.
Bạch Dữ nhìn chằm chằm lò luyện, không một lúc nào rời mắt đi.
So với hắn, Lôi Khắc lại không thể được như vậy.
Lôi Khắc thiên phú tu luyện cũng không hề yếu.
Năm nay hắn ba mươi, nhưng tu vi đã là Kim Đan sơ kỳ.
Nhưng đối với một đạo công kích từ thần thức của Hỏa Viên yêu thú cấp ba hậu kỳ, hắn cũng phải thất thần năm tức.
Nhưng so với một số người phải ngồi xuống tĩnh tọa thì tốt hơn nhiều.
May mắn, Diệp Tiêu lúc này động tác đã chậm đi rất nhiều, chắc là muốn chiếu cố đến Lôi Khắc.
Nhưng cũng vì vậy mà Bạch Dữ được lợi, hắn nhìn được kỹ thao tác của Diệp Tiêu, cũng như tình trạng hỏa diễm cần dùng để dung luyện yêu đan.
Việc dung luyện yêu đan, quan trọng là ở khống chế hỏa diễm.
Họ không phải muốn tiêu diệt đạo thần thức của Hỏa Viên, mà là muốn xóa đi ký ức của nó, đem nó làm thành khí linh của pháp khí.
Việc này nhìn vào thì giống như cách luyện chế khôi lỗi mà Bạch Dữ đang có.
Thực chất nó đều như nhau cả, chỉ là quá trình nhiều trắc trở hơn mà thôi.
Vậy mới nói, vừa bước chân vào con đường này mà Bạch Dữ đã được chứng kiến quá trình luyện chế linh bảo, thật sự là may mắn đến không ngừng.
Thần thức của Hỏa Viên chỉ kịp rống thanh một lần đã bị hỏa diễm bao trùm.
Với trình độ của Diệp Tiêu, không lý nào lại cho nó cơ hội làm càn lần nữa.
Rất nhanh, yêu đan cùng với thần thức của Hỏa Viên đã bị tinh luyện.
Tiếp đến là bước dung hợp.
Quá trình thật sự là quá thuận lợi, không một chiết khúc nào.
Nữa khắc sau, một món bảo y mỏng manh đã ra lò.
Nó là một cái giáp nhẹ, mặc ở bên trong.
Diệp Tiêu thu hồi lò luyện, ông nhìn đưa mắt nhìn đám người.
Khi nhìn đến bên trong có rất nhiều người hoặc là cúi đầu, hoặc là xếp bằng nhập định lý giải thì ông gật gù.
Ông nhìn qua Lôi Khắc, cũng không đánh động hắn mà im lặng rời đi phòng giảng dạy.
Bạch Dữ đợi họ rời đi một lúc thì mới cất