Đến cảnh giới Hợp Thể, tu sĩ đã có thể trộm nhìn thiên đạo được rồi.
Tất nhiên, việc này không hề dễ chút nào.
Người trộm ra Huyết San Hô lần này phát tài rồi.
Sau khi nắm lấy tài vật trong tay thì có thể cao chạy xa bay.
Dù sao, Hải Thần Tông cũng sẽ tìm kẻ cầm Huyết San Hô để đòi lấy.
Tính toán thật giỏi a...!Nhưng Hải Thần Tông sẽ không nghĩ đến.
Hoàng Long thương hội đúng là một cái bình phong tốt, nếu kẻ kia vẫn còn trong thương hội thì không nói, nhưng nếu rời khỏi thương hội...
"Năm giọt linh tủy."
La Hầu ở lúc đám người đang xuýt xoa mà lên tiếng.
"Linh tủy!!?"
"Ông trời, Hải Thần Tông lấy linh tủy ở đâu ra?"
"Tài đại khí thô a..."
Ông ta vừa dứt lời thì trong khán phòng đã ồn ào lên không ngừng.
Boong boong!
Hai tiếng thanh thúy từ chiếc búa trên tay người chủ trì, nhanh chóng đè xuống những âm thanh nhộn nhạo, mất trật tự trong phòng đấu giá.
"La Hầu tông chủ ra năm giọt linh tủy.
Có ai trả giá cao hơn không?"
Người chủ trì cực có tốt chất nghề nghiệp, trấn định gọn gàng mà tiếp tục công việc.
Ai cũng hiểu, lần này Hải Thần Tông nhất định phải cướp về Huyết San Hô.
Dù đã đoán được ý định của người bán, nhưng để tránh bất trắc, Hải Thần Tông cũng không dám đấu giá quyển công pháp thiên giai kia, chỉ vì muốn thành công lấy về Huyết San Hô.
Vậy nên bây giờ, La Hầu có thể nắm chắc, không ai đủ sức giành lấy Huyết San Hô với ông ta nữa.
Tuy nhiên, làm người cũng đừng nên đắc ý quá sớm...
"Một quyển vũ kỹ thân pháp địa cấp trung giai."
Âm thanh đã được biến đổi của Bạch Cửu bay ra, khiến khán phòng bàng hoàng không thôi.
La Hầu vừa đắc ý, lúc này mặt đã đen như nhọ nồi.
Ông ta không nghĩ đến, lúc này trừ ba tông môn kia ra, lại còn có người theo tranh giành Huyết San Hô với họ.
Đối phương là không để Hải Thần Tông vào mắt?
"Các hạ muốn cùng Hải Thần Tông ta là địch?"
La Hầu trầm giọng nói.
"Hải Thần Tông là cái gì? Nếu ông thích thì vài hôm nữa ta sẽ ghé thăm, sẵn tiện lật ngói Hải Thần điện lên, xem thử có gì tốt trộm hay không."
Lời này của Bạch Cửu không chút kiêng nể mà vả mặt Hải Thần Tông.
Cả khán phòng im thin thít, không khí quái lạ vô cùng.
"Phụt!"
Lạc Tố Tâm cười phun một tiếng.
"Quyển vũ kỹ này vừa lúc giúp người sau màn chạy trốn nha.
Nếu sau này còn muốn đến Hải Thần Tông trộm cướp thì cũng thuận tiện hơn."
Bạch Cửu không quan tâm lắm, lại nói tiếp.
Lời này nó nói với người bán Huyết San Hô kia.
Lời này để người Hải Thần Tông nghe thì chói tai vô cùng, nhưng thật sự rất có lý a.
Rõ ràng, Hải Thần Tông nhất định sẽ không tha cho hắn, mà thêm một phương thức chạy trốn, không sợ sau này không có cơ hội đông sơn tái khởi.
Một quyển vũ kỹ địa cấp, sức hút thật sự quá lớn.
"Còn ai nâng giá lên không?"
Người chủ trì lớn tiếng hỏi.
Xem ra buổi đấu giá có thể sớm kết thúc được rồi.
La Hầu sau đó cũng không nói tiếng nào nữa.
Có lẽ trong lòng hắn đang tính toán, sau khi buổi đấu giá kết thúc nên làm sao giết người đoạt bảo đây mà.
Bạch Cửu hai người cũng không quan tâm, chỉ cần Huyết San Hô vào tay họ, còn sợ Hải Thần Tông đến cướp về.
Tuy quá trình sau đó có hơi phiền phức, nhưng không phải không thể chơi Hải Thần Tông một vố.
"Người bán đã đồng ý với cái giá của khách nhân ở ghế lô số một.
Buổi đấu giá đến đây là kết thúc."
Boong boong boong!
Người chủ trì nhận được tín hiệu từ bên trong, chiếc búa trong tay gõ xuống ba lần.
La Hầu ngồi trong ghế lô, năm tay siết chặt đến kêu rôm rốp không ngừng.
"Tông chủ..."
Trưởng lão bên người dò hỏi, sắc mặt cũng chẳng đẹp chút nào.
"Chuẩn bị sẵn sàng.
Bất cứ kẻ nào đáng nghi cũng phải chặn lại."
La Hầu mặt trầm như nước hàn đàm, ra lệnh.
"Vâng thưa tông chủ."
Trưởng lão Hải Thần Tông nhanh chóng rời khỏi ghế lô.
La Hầu mắt lạnh nhìn chằm chằm ghế lô số một kia, bên trong có hàn quang nguy hiểm không ngừng lưu chuyển.
Bạch Cửu hai người cũng không ngồi lâu, đứng dậy rời khỏi ghế lô.
"Ngươi nói xem, thương hội có cái cửa sau, mật đạo gì không nhỉ?"
Bạch Cửu vừa đi vừa ghé vào tai Bạch Dữ hỏi.
Hồng Loan, nữ tử dẫn đường cho họ hơi hơi che miệng cười nhẹ.
Rõ ràng đối phương đang nghĩ đường trốn đi êm đẹp, nhưng sao nàng lại không nghe ra chút sợ hãi nào, mà còn rất dí dỏm nữa.
Bạch Dữ vỗ nhẹ vào đầu nó một cái.
Là ai