Không đọc không biết, đọc rồi mới rõ ràng, thật sự có rất nhiều chữ nó chưa thấy qua.
Đối với những chữ không biết nó viết lại vào giấy, đợi Bạch Dữ lên thì hỏi sau.
Đọc một hồi thì mục đích ban đầu cũng biến đổi, nó bắt đầu tìm kiếm những chữ nó không biết trong quyển thư dày kia.
Vì quá chú tâm nên nó không để ý, Bạch Dữ đã lên bờ rồi.
Thật ra, nếu Bạch Dữ không muốn cho nó biết thì còn lâu nó mới nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Bạch Dữ ở phía sau, nhìn đứa nhỏ đang cắm đầu vào quyển đan thư dày mà hắn bỏ xó đã lâu thì nhướng cao mày.
Sau đó, hắn nhận ra mục đích thật sự của nó.
Nhặt lấy một trương giấy bị rơi trên đất, Bạch Dữ không biết nên nói sao về mấy con chữ như giun bò của nó.
Dù rằng học chữ cũng chỉ để đọc hiểu nhưng mà nó quá xấu.
May mắn Bạch Cửu viết khá lớn, nét bút cái nào ra cái nấy, không uốn lượn chút nào nên cũng không đến nổi nhìn không được.
Sau khi Bạch Cửu viết cái chữ vừa tìm được kia xuống thì Bạch Dữ mới thừa cơ mà thể hiện bản thân đang có ở đây.
"Bạch Cửu!"
"A!"
Vậy mà đứa nhỏ còn giật cả mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, Bạch Cửu mới vỗ ngực, thở ra một hơi.
"Ngươi lên từ lúc nào vậy? Dọa ta sợ muốn chết."
Bạch Cửu dùng một cái chặn giấy, chặn lại trang giấy mà nó đang đọc dỡ, vừa nói.
"Đúng rồi, ngươi giúp ta xem cái này đi!"
Bạch Cửu không đợi hắn nói gì đã đưa đống giấy cho hắn, cũng không nhiều, chừng mười trương thôi.
Mỗi trương chỉ có hai chữ.
Bạch Dữ cũng không trách móc nó việc gì, bắt đầu giải đáp cho nó từng chữ một.
Mỗi khi hắn đáp một cái thì dừng lại khá lâu cho Bạch Cửu học nhớ nó.
Đợi đến khi học hết số chữ kia thì thiên cũng tối đen.
Rột...!
Âm thanh kêu gọi từ sâu trong nội tâm vang lên đánh động hai người bên bàn đá,
Bạch Dữ nhìn Bạch Cửu, đứa nhỏ kia lại nhìn hắn.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Dữ dí vào trán nó tức cười hỏi.
Hắn đã ích cốc* bao lâu rồi, dù có ăn cũng ăn linh quả chơi chơi, chứ sao mà đói đến mức bụng lên vang như thế.1
*Không ăn ngũ cốc.
Bạch Cửu bị hắn mắng thì ngốc ngốc nhìn lại bụng mình, cái bụng cũng phối hợp kêu một tiếng khẳng định.
Lúc này nó mới xấu hổ nhìn hắn, mặt mày đỏ lựng lên.
Bạch Dữ ngứa tay nhéo nhéo mặt nó cho đỏ hơn.
"Đi ăn thôi."
Thỏa mãn rồi hắn mới đứng lên nói.
Bạch Cửu xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, ngốc ngốc đi theo hắn.
...!
"Tại sao ta chưa bao giờ thấy ngươi ăn cái gì?"
Khi Bạch Cửu đang gặm cá thì giương mắt lên tò mò hỏi đứa nhỏ đối diện.
"Ai nói ta không ăn?"
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp.
"Sao ta không thấy? Ngươi ăn cái gì?"
Bạch Cửu nghẹo đầu ra ngẫm nghĩ, rõ ràng mình chưa thấy Bạch Dữ ăn gì bao giờ.
Nó còn mỗi ngày ăn cá, dù chỉ ăn một lần...!Hình như có gì đó sai sai...!
Giờ nó mới phát hiện bản thân cũng không ăn nhiều như ở nhà nữa.
Chuyện này là sao?
"Người tu luyện, nếu mỗi ngày đều bổ sung linh khí thì rất khó đói bụng.
Theo tu vi càng cao thì tu sĩ dần sẽ không ăn ngũ cốc nữa.
Chưa kể, tu luyện thường rất dài dòng, ít có thời gian ăn uống.
Mà thứ ăn cũng để lại tạp chất trong cơ thể, không tốt cho tu hành."
Bạch Dữ giải đáp cho nó.
Bạch Cửu tròn mắt lên.
Có chuyện không cần ăn gì sao?
"Giờ ngươi cũng thấy mình ăn ít đi rồi đó.
Tu sĩ rất khó đói, tu sĩ cấp thấp vẫn cần ăn uống nhưng không nhiều."
Bạch Dữ từ trong không gian lấy ra một trái cây màu tím nhưng trong suốt bỏ vào miệng.
Bạch Cửu đã hiểu, nhưng nên ăn thì vẫn ăn.
Không biết sau này nó có thế không, nhưng nếu kêu nó bỏ không ăn nữa chắc nó sẽ buồn lắm.
"Như ngươi thì cũng không phải tính là ăn ngũ cốc hoa màu mà tu sĩ loài người thường ăn.
Cái ngươi ăn tựa như linh quả này, cũng chứa dựng linh khí nhất định, có lợi cho tu vi nên không sao cả."
Bạch Dữ nói thêm.
"Ta hiểu rồi."
Bạch Cửu gật đầu đáp.
Nếu Bạch Dữ đã nói ăn nhiều không tốt cho tu vi thì nó sẽ cố gắng ăn ít đi vậy, sau này về nhà lại ăn bù.
Bạch Dữ nhìn nó thật sâu, không hiểu sao lại như nghe được tiếng lòng của nó.
Nhìn không có mập mà sao ham ăn như