"Huynh trưởng, huynh thật sự không thể nói với ta sao?"
Hàn Thính đứng bên cạnh lão, thở dài nói.
"Ngươi yên tâm mà tu luyện.
Ta còn đang đợi ngươi làm bệ đỡ cho ta.
Tương lai ta còn phải dựa vào ngươi."
Hàn Đồ lắc đầu.
"Ta biết.
Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh với ta.
Ta sẽ không hỏi nữa.
Nhưng nếu có một ngày họ muốn mạng của huynh thì ta sẽ không ngồi yên."
Hàn Thính kiên định nói, mắt nhìn phương trời xa xâm.
"Đừng nghĩ bậy.
Họ không thiếu năng lực mà cần đến mạng của ta."
Hàn Đồ đối phương hướng hai người Bạch Cửu vừa biến mất, cũng không nói nhiều hơn.
...
Hai người Bạch Cửu sau khi rời khỏi Tâm Thành thì một đường bay thẳng về phía Đông của đại lục, đến khi đụng biển thì dọc theo đó đi về phía nam thêm mười dặm.
Nơi Hạ Thiên nói thuộc phần đuôi của sơn mạch Phượng Chinh, nhưng hơi hướng ra biển một chút.
Sơn mạch Phượng Chinh thật sự rất dài.
Phần cánh của nó chạm đến dãy núi tuyết của Tuyết Lạc Cung, phần đuôi lại quẹt thẳng ra biển, cắt ngang phía nam thuộc Cổ Thiên Điện và Tâm Thành.
Hồng Hạc Sơn Trang của Hạ gia chính là tọa lạc ở nơi này.
Hạ Thiên cũng là vô tình đi lạc vào mộ địa toàn hài cốt kia.
Sau khi lạc vào thì hắn cũng không dám đi sâu vào trong, ở bên ngoài bồi hồi một tháng mới rời đi được nơi đó.
Nhưng hắn cũng mất nữa cái mạng chứ chẳng chơi.
Hạ Thiên nói, nơi đó tồn tại một vực thẳm, cửa vào có chướng khí bao trùm.
Hắn là đuổi theo một con điểu thú nên mới lạc vào đó.
Hai người không mất bao lâu đã tìm thấy bình phong chướng khí mà Hạ Thiên nói.
Hai người nhìn nhau, cũng không chần chừ chút nào mà đi vào.
Chướng khí nhanh chóng che lấp thân ảnh của họ.
Ở thời điểm Bạch Cửu hai người đi tìm Tiêm Nha Cốt Đằng, đại lục Đông Thần cũng xảy ra biến cố lệnh người sợ hãi.
Chừng một tháng nay, đại lục liên tục có tu sĩ mất tích.
Mất tích thôi thì cũng dễ nói đi.
Nhưng mấy ngày sau lại có người nhìn thấy xác họ trong tuyết sơn.
Bởi vì tuyết sơn thuộc địa phận của Tuyết Lạc Cung, nên mũi dùi cũng hướng về họ.
Tất nhiên, tu sĩ mất tích cũng có ở ba môn phái lớn, vậy nên Tuyết Lạc Cung bị ba môn dồn ép.
Tuyết Lạc Cung đã tỏ rỏ.
Nếu là họ làm, ngu gì mà ném xác tu sĩ ở tuyết sơn.
Này không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao?
Này là có người tu luyện tà công, cố ý lấy họ làm bình phong, vu oan giá họa.
Đừng thấy họ một đám nữ hài tử yếu đuối mà bắt nạt.
Thái độ của Tuyết Lạc Cung cường ngạnh khiến nhiều người bán tín bán nghi.
Nhưng chính là ở thời điểm Tuyết Lạc Cung bị nhìn chằm chằm như vậy, mà tu sĩ cứ mất tích là mất tích thôi.
Đám người lúc này mới chịu tin việc này không phải do họ làm.
Vậy thì là ai?
Cả đại lục rơi vào hoang mang lo sợ.
Đám đệ tử tông môn thì đỡ rồi.
Cứ gom người của mình về, hay tốp năm tốp ba đi chung, thuận tiện chiếu ứng.
Tội là đám tán tu không môn không thế, luôn luôn độc hành.
Họ trở thành con mồi, liên tục bị hạ độc thủ.
Tứ tông cũng không thể để yên như vậy, lập tức cho người đi điều tra.
...
"Cẩn thận!"
Bạch Dữ kéo cái tiểu chuột ngốc nghếch vào lòng, né tránh cái bông hoa lớn ẩn mình trong chướng khí trên đường họ đi.
Từ lúc bước vào chướng khí, họ đã cảm thấy tu vi bị áp chế xuống.
Trong chướng khí cũng không thể phi hành.
Hai người đã đi lại trong chướng khí một ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra.
Nơi này thật sự là quá tà môn.
Hạ Thiên cũng thật là may mắn, còn chạy ra được.
Coi bộ, trên người hắn cũng nhiều bảo bối lắm.
Theo Bạch Cửu thấy, tu sĩ dưới Độ Kiếp Kỳ đi vào chỉ cần ba ngày còn chưa đi ra thì sẽ bị chướng khí hủ bại.
Chướng khí ở đây mang theo âm sát khí cực tà, không hề dễ né tránh chút nào.
Chưa kể, còn có đám sát thủ luôn ẩn nắp xung quanh đợi con mồi sao lãng mà thình lình xuất hiện, cắn nuốt bọn họ.
Ở trong này liều lĩnh sử dụng nguyên khí thì chỉ có nước bị chướng sát khí nhập thân.
Hai người Bạch Cửu phải phong bế kinh mạch toàn thân, dựa vào phán đoán cùng với may mắn mà lần mò đường ra.
"Bạch Dữ! Phía sau!"
Bạch Cửu bị hắn ôm trong ngực, đầu vừa nghiêng qua một bên đã nhìn thấy phía sau hắn có dị tượng.
Bạch Dữ còn tưởng kẻ địch.
"Bạch Dữ, chúng ta ra ngoài rồi!"
Bạch Cửu không đợi hắn quay đầu đã reo lên.
Phía sau Bạch Dữ không nhiều chướng khí