Bạch Dữ có nhìn đến những cái xác tu sĩ kia, cũng không nhiều bận tâm.
Việc hắn cần làm lúc này thật sự nhiều lắm.
Sau khi lấy được Mạn Đà La Sương thì trên cơ bản đã thu thập được đủ tài vật.
Chỉ cần hắn đạt đến trình độ nhất định là có thể tiến hành bước cuối cùng.
Này cũng là do trong không gian giới kia tồn tại rất nhiều tài liệu luyện khí hi hữu.
Hoặc giả, chủ nhân của nó cũng đang muốn làm chuyện này, nên đã thu thập trước được rất nhiều thứ.
Chia tay Hàn Đồ, Bạch Dữ bắt đầu vùi mình vào học tập luyện khí.
...
Thời gian thấm thoát trôi đi, lại qua thêm nữa năm.
Đại lục lúc này đã dậy sóng.
Sự tình chết nhiều tu sĩ vẫn không có lời giải.
Bốn tông môn từ không tận tâm cho đến tận lực, nhưng vẫn không lật được kẻ kia lên.
Tu sĩ bị sát hại tu vi đã đạt đến Hóa Thần Kỳ.
Chứng tỏ, kẻ kia đang mạnh lên.
Trước khi hắn có thể mạnh đến long trời lở đất, bọn họ nhất định phải tìm ra hắn.
...!
Nữa năm thời gian, Bạch Cửu ở trong cốt hải, ngày ngày nói chuyện với lão nhân, nướng thịt cho lão ăn, đợi thời gian trôi qua.
Không chỉ vậy, nó còn luyện đan.
Tề Minh từ kinh ngạc đến không còn kinh ngạc nữa, từ chấn kinh cho đến chết lặng, cuối cùng buông xuôi.
Ngày ngày nhìn bầu trời trên đầu xuất hiện dị tượng, lão chỉ có thở dài.
Đã bao nhiêu năm rồi, cái nơi này của lão không có náo nhiệt như vậy?
Tất nhiên là không đến nổi ngày ngày đều có, nhưng cũng quá nhiều rồi.
Đôi khi lão có xúc động muốn nhận nó làm đệ tử, chiếm cái tiện nghi này của nó chơi chơi.
Nhưng lão cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Sau một thời gian ở chung, nhóc con này càng ngày càng không biết sợ lão.
Ỷ mình nấu ăn ngon...!Khụ khụ...!Ừm thì, lão công nhận bản thân bị đồ ăn của nó mua chuộc.
Mà hở lão mở miệng uy hiếp, thì nó sẽ lấy cái này ra trả ngược lại cho lão.
Người ta nói không sai, đã quen ăn đồ ngon, ai sẽ nhịn hoặc ăn đồ dở.
Lão cô đơn bao nhiêu năm, khó được có cái thú vui tao nhã, có người nói chuyện, có rượu thịt nhắm nháp, sao có thể bỏ qua.
Tề Minh nhìn cửa phòng vẫn đang đóng chặt, rất có xúc động muốn chạy đến lôi nó ra.
Đã bao nhiêu lâu rồi? Đã đến giờ cơm của lão rồi, mà sao nó còn không ra!!?
Nhưng lỡ nó đang luyện đan...!Thôi bỏ đi, cùng lắm đợi nó ra, lão lại đòi thêm món ngon là được.
Một lần vọng động, lão sẽ ôm bụng đói mà nhập định mất.
Tu sĩ bình thường sẽ không ăn uống, vì sợ cơ thể nhiều tạp chất.
Nhưng người sống càng lâu, còn trở lại lúc đầu.
Vạn vật hồi nguyên, vạn vật quy nhất.
Bạch Cửu ở trong phòng hơn nữa ngày, lúc này làm gì đâu?
Bởi vì nó đang luyện chế Tạo Hóa Đan, đan dược cấp tám đỉnh phong.
Chính là thứ sẽ cứu mạng Bạch phụ.
Không bao lâu nữa, Bạch Dữ sẽ tiến hành cứu lấy Bạch Mặc.
Bởi vì Bạch Dữ có dự cảm chẳng lành, nên dù vẫn còn chưa thuần thục luyện khí lắm, hắn vẫn muốn thử.
Tuy nói là chưa thuần thục, thực chất, trong nữa năm này, hắn từ cấp một nhảy lên cấp sáu, tốc độ như vũ bão.
Nhưng bởi vì hắn chưa từng đi khảo hạch, nên cũng chẳng ai biết hắn đã là trung cấp luyện khí sư.
Cấp sáu luyện khí sư, Bạch Dữ cảm thấy đã miễn cưỡng làm đến quá trình luyện chế khôi lỗi kia rồi.
Nhưng hắn vẫn chưa có liều lĩnh làm, mà dự tính để bản thân đột phá lên cấp bảy, cao cấp luyện khí sư rồi mới làm.
Bạch Dữ ước ước, chỉ cần cho hắn thêm hai tháng, nhất định sẽ đột phá.
Mà Bạch Cửu nữa năm này không ngừng luyện chế đan dược cao giai, cốt là để luyện tay, chuẩn bị luyện chế đan dược cấp tám đỉnh phong.
Bạch Cửu lúc này khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, hai cánh tay nhỏ bay múa không ngừng.
Bên trong lò luyện đan rách nát, bốn nhóm vật liệu đang cùng lúc được luyện chế.
Tạo Hóa Đan nói là cấp tám đỉnh phong, bởi vì nó không có dược liệu cấp chín.
Nhưng vật liệu toàn bộ là trung cao giai, ba loại chủ dược cũng là đỉnh cấp lưu.
Thiết nghĩ, đợi nó ra lò, cũng được tính là đan dược cấp chín rồi.
Lần trước luyện chế Thái Dương Đan, là nó cùng Hàn Đồ luyện.
Nhưng Thái Dương Đan cũng chỉ là cao giai đan, còn Tạo Hóa Đan là đỉnh phong đan.
Một mình nó luyện, áp lực cũng rất lớn.
Nó đã luyện hơn hai canh giờ, nhưng quá trình