"Đây là...!Điểm truyền tống?"
Cốc Mẫn Nguyệt không rõ hỏi.
Đám người họ đã đi đến tận cuối của Long Môn, không nghĩ lại gặp một cánh cửa, giống như cái lúc đầu họ dùng để vào.
"Nếu ta đoán không nhằm, nơi này là tầng một, cửa này đi vào tầng hai."
Hỏa Phong ở bên ngoài nhiều, kiến thức cũng khá rộng, đầu óc còn nhanh nhạy, nhanh chóng nói.
"Vậy cũng hợp lý.
Long Môn không thể đến đây là kết thúc được."
Bạch Mặc gật gù.
Họ là nhóm người đến trước nhất.
Nhưng vài tức sau đã có người khác chạy đến, dần dần nhiều thêm.
"Vào đi thôi."
Bạch Mặc nhấc chân đạp vào cánh cửa, lập tức biến mất khỏi mắt đám người.
Mấy người còn lại cũng không chậm trễ, đi theo.
Dù bên kia có là đầm rồng hang hổ thì họ cũng sẽ đi vào thôi, có gì phải ngần ngại.
...
Long Môn tầng hai.
Rống rống rống!!
"Chít!?"
Tiểu chuột nằm ngủ trong vạt áo nam nhân bị âm thanh kia dọa tỉnh.
Nó dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, vói đầu nhìn ra ngoài.
Không nhìn thì thôi, nhìn thì giật cả mình.
Xẹt! Chát! Rầm!
Đám người vừa bước vào tầng hai đã bị vây công, lúc này đang chiến đấu quên mình, vẫn còn chưa được nghỉ ngơi lần nào.
Số lượng long linh thật sự quá nhiều, đứng nghẹt cả lối vào tầng hai.
Long linh lúc này tu vi đã đến cấp bảy, số lượng còn kinh khủng như như vậy, khiến người sợ hãi.
Có tộc nhân không cẩn thận, bị long linh đánh bay về cổng truyền tống, trở lại tầng một.
Long linh cấp bậc cao, đồng nghĩa điểm sáng cũng nhiều hơn.
Đánh một hồi, nhiều người phải bỏ về tầng một mà nhập định hấp thu.
Đánh nữa canh giờ mà họ vẫn không dọn dẹp được hết đám long lỉnh ở cửa, buộc lòng họ phải trở lại tầng một mà nghỉ ngơi, tiêu hóa điểm sáng.
Bạch Cửu nhìn màn chắn yêu đan nghẹt cứng điểm sáng đỏ, nói không nên lời.
Dù tốc độ ăn của ấu long có tăng lên, nhưng không ngại Bạch Cửu bổ sung tốc độ còn nhanh hơn.
Bạch Cửu đếm đếm, chắc cũng gần bảy trăm điểm trong này.
Nó quyết định không lại đánh long linh nữa.
Nó nằm vắt vẻo trên vai nam nhân, điệu bộ lười biếng vô cùng.
Không phải nó không muốn tu luyện, mà ấu long khi hấp thu điểm sáng có truyền đến cho nó nữa, Vậy nên, Bạch Cửu cũng chẳng cần làm gì cả, ngoài việc đánh long linh lấy điểm sáng cho ấu long.
Bọn họ dùng mười ngày để dọn dẹp tầng một, lại dùng gần năm tháng mới dọn được tầng hai.
Thời gian ở trong Long Môn giống như con thoi, không ngừng chạy đi.
Dần dần đám người cũng quên mất thời gian, hoàn toàn đầu nhập vào trong chiến đấu, lại tu luyện...
...
Nháy mắt, mười năm trôi qua.
Đối với đám người trong Long Môn, mười năm thật sự nhàm chán lắm.
Nhưng bên ngoài thì khác.
Bắc Thần đại lục chìm trong chiến hỏa.
Vào năm năm trước, kẻ người không ra người, thú không ra thú kia đã mang theo một đám âm cốt, tấn công đại lục.
Âm cốt là do âm khí tích động nhiều năm, bám vào trên thân những bộ hài cốt, chính là nạn nhân của kẻ kia trong những vụ thảm sát cả tòa thành của đại lục.
Dưới sự chỉ huy của kẻ đó, âm cốt chẳng khác nào đám yêu thú, mang đến nổi khiếp sợ cho cả đại lục.
Đám tông môn trong mười năm, vậy mà vẫn không thể bắt được kẻ kia.
Bây giờ hắn đã lớn mạnh đến mức, cho dù là lão tổ thì cũng không thể đánh giết được.
Thời điểm Bạch Mặc đụng độ hắn một lần vào mười ba năm trước, mà còn để cho hắn chạy.
Vậy mà đám tông môn kia lại không biết điều cảnh giác.
Đến bây giờ...!Đại lục Bắc Thần còn chật vật hơn cả Đông Thần đại lục bên kia.
Đông Thần mười năm trước đã trở thành chiến trường.
Hậu họa thật sự đến từ chiến trường thượng cổ bị phong ấn trong bí cảnh Chính Môn.
Mười năm trước, bí cảnh Chính Môn nổ tung.
Nó khiến cho Đông Thần nứt ra, đại hải tràn vào lục địa, trực tiếp chia tách đại địa, khiến chúng trở thành những hải đảo thật lớn.
Dù đã lường được thảm họa này sẽ rất kinh khủng, nhưng họ không ngờ lại kinh như vậy, trực tiếp khiến cho đại lục phân tách.
Chỉ có may mắn không khiến cho màn chắn giữa Đông và Tây đại lục mở ra thôi.
Nhưng nó khiến cho đại lục xuất hiện rất nhiều kẻ hở không gian loạn lưu.
Nếu lỡ vô tình bị hút vào, sẽ bị ném đến đâu, chẳng ai biết được cả.
So với nó, mối họa lớn nhất của Đông Thần tu sĩ là đám âm linh cốt tướng trong chiến trường bị phong ấn kia.
Nếu so với Đông Thần, Bắc Thần chỉ là muỗi.
Âm cốt ở Bắc Thần đa phần là xương