Cuối cùng Bạch Dữ có uốn lại con chuột nhỏ kia không thì không biết, nhưng hắn vẫn giúp nó mua vật liệu để luyện đan cũng như lò luyện đan.1
Còn mua như thế nào? Đương nhiên là tìm Hỏa long tộc nhân lần trước rồi.
Dù sao Bạch Dữ cũng chưa có ý định đi ra ngoài lúc này.
Hỏa Phong gần một tuần sau mới mang đồ vật mà Bạch Dữ yêu cầu đến.
Bởi vì số lượng Bạch Dữ yêu cầu có hơi nhiều, nên hắn đưa nguyên cái giới chỉ cho Bạch Dữ rồi mới đi.
Trong suy nghĩ của Hỏa Phong, Bạch Dữ mua những thứ này thuần túy là ở phá chơi.
Mà Bạch Dữ cũng nghĩ vậy thật.
Cứ nhìn Bạch Cửu đã làm hỏng mấy phần dược liệu rồi xem, đúng là phá của.
Luyện đan là nghề đốt tiền.
Để mua hết đống đồ này, Bạch Dữ đã ném ra số tiền tương đương với một viên tinh thạch trung phẩm.
Tiền tệ lưu thông trong tu chân giới là tinh thạch.
Tinh thạch phân chia làm bốn loại sơ, trung, thượng, cực phẩm.
Một viên cực phẩm bằng một trăm viên thượng phẩm.
Một viên thượng phẩm bằng năm trăm viên trung phẩm.
Một viên trung phẩm lại bằng một ngàn viên sơ phẩm.
Một viên sơ phẩm tinh thạch có thể mua được một viên đan dược cấp một sơ phẩm, đồng thời mua được năm phần dược liệu làm ra nó.
Tính tính, nãy giờ Bạch Cửu đã phá hỏng bốn phần rồi, cái lò luyện đan cũng sắp nứt ra.
Mà Bạch Dữ đã định sẵn trước sẽ thế này, nên yêu cầu Hỏa Phong mua một trăm cái đan lò sơ cấp, có thể dùng đến luyện đan cấp ba.
Mỗi lò tốn hai viên sơ phẩm tinh thạch, loại thêm một trăm phần dược liệu cho mỗi loại đan dược cấp một.
Có tổng cộng là năm loại đan dược sơ phẩm cấp một, năm loại trung phẩm cấp một, năm loại thượng phẩm cấp một.
Mà theo phẩm cấp tăng lên tinh thạch tốn cho nó cũng nhiều lên.
Tóm lại là đã bay sạch một viên trung phẩm tinh thạch rồi, mà còn chưa biết có hoàn vốn được không nữa.
Theo cách nghĩ của Hỏa Phong thì là không.
Còn Bạch Dữ...!Dù cũng nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng mang hy vọng.
Không phải vì muốn hoàn vốn, Bạch Dữ hắn không thiếu chút tinh thạch đó.
Đối với tu sĩ loài người thì họ rất coi trọng tinh thạch, bởi vì nó còn dùng để tu luyện nữa.
Nhưng Long giới linh khí đầy đủ, cần thiết gì dùng linh khí trong tinh thạch để tu luyện.
Mà có dùng cũng là dùng tinh thạch thượng cực phẩm, sơ trung phẩm tinh thạch chỉ dùng như tiền tệ mà thôi.
Tu chân giả loài người mà nghe được, đảm bảo sẽ phun tào hắn cho xem.
Hắn hy vọng là Bạch Cửu có thể phá đi khái niệm bất di bất dịch này của yêu tộc họ.
Dù sau này sẽ không có một yêu tộc nào có thể làm được nữa thì hắn cũng vui.
Nên hắn mới dung túng cho nó làm bậy, chứ không phải chiều chuộng gì nó đâu.1
Ngoài những việc này ra hắn cũng không giúp được gì nữa cả.
Mỗi ngày chỉ việc ngồi xem nó phá hỏng dược liệu làm thú vui tao nhã mà thôi.1
Còn Bạch Cửu nó nghĩ gì đâu?
Ban đầu nó không biết nên cũng không cảm thấy bản thân có thể làm tới, nhưng nó nghĩ luyện đan chắc cũng như nấu ăn nướng thịt đi.
Muốn nướng thịt thì phải canh lửa, mà đối với người không quen tay không có kinh nghiệm thì nướng cháy là bình thường, ở đây luyện đan cũng thế thôi.
Có điều, sau khi phá hỏng bốn phần dược liệu, nó mới nhận ra rằng, này còn khó hơn nướng thịt nữa.
Nhưng nó không bỏ cuộc mà đem quyển đan thư kia ra nghiền ngẫm.
Trong đan thư nói rằng, điều quan trọng để có thể luyện ra một viên đan dược, yêu cầu đầu tiên là khống hỏa, cái này nó tự nhận mình có thể làm.
Cái gì mà nhất tâm đa dụng gì đó không phải là một lần làm nhiều việc hay sao.
Dược liệu nên cho cái nào vào trước, thời gian bao lâu, lại đốt bao nhiêu lửa, nó đều theo đó mà làm, nhưng vẫn không được.
Cuối cùng là sai ở đâu?
Bạch Dữ nhìn nó ngồi im ở đó ngẫm nghĩ, khó được đối với nó tán đồng.
Ít nhất nó không phải có ý định chơi chơi thôi, nó cũng nghiêm túc.
Bạch Cửu có nghiêm túc là được rồi, còn lại là do thiên phú.
Thật sự thì luyện đan không có yêu cầu chuyện gì cao siêu.
Môt luyện đan sư trước nhất phải có là tinh thần lực.
Tinh thần lực có thể làm gì đây? Có thể khống chế hỏa diễm, có thể cảm nhận đến tình trạng của