Long tộc sao có thể ngờ được tất cả mọi chuyện đều có bàn tay của yêu tộc nhún vào đâu.
Thân là cánh tay đắc lực của yêu tộc Huyền Dữ sâm lâm, Hồ Vương Mị Thính và Lang Vương Bạc Tuyết thân chinh làm đốc công, chỉ mong có thể như ý nguyện kéo long tộc xuống nước.
Nhưng long tộc thật sự là cái xương cứng khó nuốt.
Từ lúc tộc nhân Thủy Tích xảy ra chuyện đến nay, long tộc ngoại trừ phái người đi điều tra sẵn tiện tìm kiếm long thân ra, một chút cũng không dính dáng đến đấu tranh của đại lục, thật sự là khiến người tức chết.
Bọn họ cũng là đến đường cùng rồi mới dùng thân mình dẫn dụ âm linh cốt long đến sơn môn của Huyền Kiếm Tông, sau đó lại âm thầm đưa tin cho long tộc, thế mới có chuyện ngày hôm nay.
Nhưng long tộc có đến hay không thì họ chẳng biết...
Trong lúc hai người nói chuyện thì tình hình chiến trường bên kia đã rất gây cấn.
Âm linh cốt long dưới sự vây công của Cửu Cung Tiến Tuyệt Sát Trận đã bị nổ mất nữa bên cốt đầu, xem chừng là trọng thương.
Thế nhưng nó vẫn còn vùng vẫy được, đánh cho sát trận của Huyền Kiếm Tông tan rã, tu sĩ bị hất tung khắp nơi như lá rụng mùa thu.
Nhìn âm sát chi khí trên thân long cốt, đoán chừng trận này cũng sắp xong.
Quả thật là vậy.
Thế nhưng âm linh cốt long đến cấp độ này cũng đã có linh trí, nó thấy đánh không lại thì muốn bỏ chạy.
"Đừng hòng!"
Huyền Kiếm Tông sao có thể để yên, Huyền Kiếm lão tổ chặn sẵn đường lui từ lúc nào lập tức xông lên.
Bạch Cửu bên kia nhìn thấy vậy thì sốt ruột kéo kéo ống tay áo nam nhân bên người.
"Đừng gấp.".
truyện đam mỹ
Bạch Dữ bất đắc dĩ nắm chặt tay nó, không cho nó lộn xộn, tinh thần vẫn tập trung để ý tình hình trận chiến.
"Ui! Lại mất một khúc xương rồi!"
Thật ra cái nó quan tâm chỉ là tính nguyên vẹn của long cốt mà thôi...
Bạch Dữ bất lực đỡ trán.
Hắn rất muốn nói rằng, long cốt trong mộ địa không phải cái nào cũng nguyên vẹn...!Nhưng nhìn nó ngây thơ gấp gáp đến mặt mày đỏ bừng ngon miệng như vậy, Bạch Dữ quyết định im miệng.
Thật ra, lý do thật sự chính là...
Ầm!!
Gào!!
"Đi!"
Bạch Dữ nắm tay tiểu chuột lao về phía bộ long cốt đã mất đi âm linh đang rơi xuống đại địa kia.
Vụt!
Đám người Huyền Kiếm Tông chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nhìn thấy cốt long biến mất giữa không trung, ai nấy đều nháo nhào cả lên.
"Là ai!!?"
Huyền Kiếm lão tổ quát giận một tiếng, kiếm trong tay chém ra không ngừng, ý đồ muốn bức ra kẻ vừa mới ngư ông đắc lợi kia.
Thế nhưng tất cả đã định là sẽ công cóc rồi...
Đến một cái bóng của kẻ cắp cũng không thấy, để lại chiến trường hoang tàn thê lương...
Mà kẻ đầu sỏ đã chạy mất bóng.
Hai người Bạc Tuyết và Mị Thính nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ý nghĩ giống nhau.
Tuy không biết đối phương làm sao che mắt được tất cả mọi người mà hốt đi long cốt, nhưng mục đích rõ ràng như vậy...!Chỉ để ý tới long cốt, nói rõ đối phương là người long tộc.
Nói như vậy...!Mục đích của họ là đạt được hay không đây...
"Này...!Giờ phải làm sao?"
Mị Thính dùng đầu ngón chân cũng biết mục đích mà họ muốn một chút cũng chưa đạt tới.
Đối phương không hiện thân, làm sao đẩy lên đầu long tộc được.
Ai mà biết long tộc lại có thể im hơi lặng tiếng đến đi như gió như vậy...
Vốn nên là người của long tộc xuất hiện, đánh nhau với Huyền Kiếm Tông để cướp long cốt.
Có lẽ không đến mức ngươi sống ta chết, nhưng cũng phải tranh chấp các kiểu, để cho long tộc xuất đầu, cho Huyền Kiếm Tông một cách nói rồi mới mang long cốt đi, sau đó phái người ra hỗ trợ đối phó âm linh sát khí chứ!!!
"Đi trước đã."
Bạc Tuyết trước tiên quay đầu rời đi.
Hiện tại không đi còn muốn ở đây cho Huyền Kiếm Tông nổi điên truy tìm khắp nơi rồi đụng độ sao?
Nhưng họ không biết là hai người Bạch Dữ cũng chưa có đi...
Không biết xuất phát từ tâm tư gì mà Bạch Dữ vẫn luôn để ý tình huống xung quanh.
Thời điểm hai người Bạc Tuyết không làm ra hành động gì thì có thể che giấu, nhưng vừa di động thì đã bại lộ rồi.
Bạch Dữ cũng không lộ diện mà kéo tiểu chuột đang ngây ngốc âm thầm đi theo.
Chuyện có mờ ám long tộc tất nhiên là nhìn ra.
Long