Cả tửu lâu im lặng dị thường, không khí cực độ căng thẳng nhưng chẳng ai dám nói câu nào, chỉ còn tiếng động đũa, tiếng nhai nuốt nhỏ nhẹ nhưng thanh thúy của ai kia.
Vách tường bên hông tửu lâu bị đánh ra một cái lỗ thủng, bụi đất bay đầy cũng không che lấp được thân hình lảo đảo của đám người Huyền Kiếm Tông cùng với gương mặt xấu xí của họ.
"Lão bản, chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng thượng đẳng."
Bạch Cửu cẩn thận nhai nuốt, khuôn mặt vẫn non nớt không giảm nhưng lời nói không chút gợn sóng, không tha nghi ngờ bình thản vang lên.
Sự khác biệt giữa hai thái cực như vậy khiến nó trong đặc biệt khôi hài, ít nhất Bạch Dữ cảm thấy vậy.
Nhưng hắn là sủng nịnh không có biên giới, dung túng mười phần, chẳng sợ người khác không biết.
"Có ngay!"
Lão bản bừng tĩnh từ trong sững sờ, tay chân vẫn nhanh nhẹn mà hối thúc tửu nhị đi chuẩn bị phòng cho họ.
Đám người Huyền Kiếm Tông giận mà không dám nói gì.
Không phải không dám đấu, mà cơ bản là đấu không lại.
Họ chẳng ngu mà nhìn không ra đối phương cùng họ tu vi khác biệt.
Cái danh Huyền Kiếm Tông đã không thể hù dọa, họ chỉ có thể nuốt xuống một ngụm lửa giận.
Thế nhưng đám người cũng không có rời đi, lần này họ có mặt ở đâu không phải tự nhiên mà là có định sẵn.
Rõ vậy, hai người Bạch Dữ còn chưa ăn xong thì một nhóm người nữa đã xuất hiện trước cửa tửu lâu.
"Là tiên tử của Vân Hạc Môn!"
"Náo nhiệt rồi!"
"Không phải sẽ còn những môn phái khác đấy chứ!"
"Có phải có tin gì mà chúng ta không biết không!? Mau nói!"
Xung quanh truyền đến tiếng xôn xao đánh động hai người đang tập trung ăn uống, nhất là ba chữ Vân Hạc Môn lọt vào trong tai tiểu chuột đặc biệt có lực.
Bạch Cửu lập tức ngẩng đầu khỏi chén cơm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Người của Vân Hạc Môn đang hỏi han bắt chuyện với người Huyền Kiếm Tông chật vật đứng ở bên ngoài.
Thân ảnh như thiên tiên của Khúc Tử Nhi tức khắc lọt vào tầm mắt của Bạch Cửu.
Phản ứng đầu tiên của nó là quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, môi nhỏ ướt át bóng bẩy do dầu mỡ cũng bĩu ra, khiến Bạch Dữ không hiểu ra làm sao.
"Làm sao vậy? Không muốn ăn nữa?"
Bạch Dữ dùng ngón cái khẩy đi hạt cơm dính trên khóe miệng nó, còn không quên ma sát chút trên cánh môi mê người của nó, nhẹ giọng hỏi.
Lời này xem ra là lời nói đầu tiên của hắn từ khi hai người bước vào tửu lâu, ở trong tình huống này lực ảnh hưởng còn lớn hơn người khác nghĩ.
Khúc Tử Nhi đứng bên ngoài lập tức quay đầu lại, đôi mắt đẹp chuẩn xác chiếu lên người Bạch Dữ, bên trong chớp động ánh sáng chói mắt, lệnh người say mê.
"Bạch tiền bối!"
Theo sau là âm thanh trong trẻo động lòng người, cùng với thân hình mỹ lệ, mùi hương thanh lãnh trôi đến trước bàn của hai người.
Biến cố này khiến cho bao nhiêu ánh mắt đã dời đi nay lại tiếp tục chiếu tới trên người họ, ai nấy đều lên tinh thần xem kịch hay tiếp.
Bạch Dữ còn chưa kịp lĩnh hội ý nghĩ của tiểu chuột nghe thấy âm thanh của Khúc Tử Nhi thì theo bản năng quay đầu lại.
"Hừ!"
Chỉ là ánh mắt hắn chỉ chạm đến mặt Khúc Tử Nhi một tức đã bị tiếng hừ ngạo kiều của thiếu niên bên cạnh kéo trở về.
Phượng mâu như họa của hắn khẽ hạ xuống một chút, lúc nâng lên lại ánh sáng bên trong rõ ràng đã thay đổi, không còn mê man không hiểu nữa.
Ngoài ra còn có chút ý cười như có như không...!
"Ăn no chưa?"
Hắn sủng nịnh nhéo nhéo cằm nhỏ nhắn của nó ôn nhu hỏi.
Nhưng hắn đợi không tới lời đáp của tiểu chuột đã nghe thấy một âm thanh khác chen ngang, không thể bỏ qua.
"Bạch tiền bối, đã lâu không thấy! Ta còn tưởng sẽ không gặp lại ngài nữa đâu..."
Khúc Tử Nhi đè x uống khó chịu khi bị người bỏ qua, cố gắng lôi kéo sự chú ý của đối phương.
Nàng cũng nhìn thấy thiếu niên trắng nõn bên người nam nhân, nàng vốn muốn chào hỏi đối phương nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng được.
Rõ ràng lúc chia tay nàng vẫn không hiểu giữa nàng và tiểu chuột kia rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì.
Ký ức của nàng chỉ quanh quẩn ở chuyện nàng để lạc mất nó một thời gian, sau đó biến cố xảy ra Bạch tiền bối đến đón người đi.
Nhưng lúc này nhìn đến thiếu niên rõ ràng chiếm lấy mười phần sự chú ý của Bạch tiền