Lại thêm hai canh giờ, cuối cùng họ đã nghe được động tĩnh khác.
Hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng hợp lại, kết giới bao trùm, lập tức biến mất trong hang động.
Chúng ta làm gì nữa?
Bạch Cửu hỏi nam nhân.
Bạch Dữ không trả lời mà kéo nó đi tới đầu kia của hang động này.
Hắn nghĩ nơi này còn có một cửa ra nữa, chỉ là không biết nó dẫn đến đâu mà thôi.
Họ có thể đi ngược trở lại, nhưng Bạch Dữ khá hiếu kỳ với lối ra bên kia.
Hắn bảo tiểu chuột biến trở về rồi động thân đi sâu vào trong.
...
"Nhanh lên! Mau bố trí kết giới!"
Đám người danh môn chính phái một đường chật vật đi được đến hang động phía trên thì hầu hết đã mệt muốn ngất ngư.
Phải biết rằng bước vào vùng đất đầy tử khí trầm trầm này một chút linh khí cũng không có cho họ bổ sung, họ đều là dùng đan dược đến hồi nguyên.
Hiện tại muốn yên ổn chia chát tinh thạch thì họ phải bố trí một đạo bình phong bên ngoài trước, vừa có thể phòng ngự lại có thể trông coi.
Họ không thể tất cả đều đi vào, lỡ bên trên có chuyện mà họ không biết rồi rơi vào nguy hiểm hết thì làm sao.
Bởi vì đã tính toán hết rồi nên rất nhanh họ đã bố trí xong.
Cả đám người đứng trong bình phong nhìn đám âm sát chi khí bao vây xung quanh, dù vẫn khiến cho người run sợ nhưng ai nấy đều thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh họ không cười được nhiều nữa.
Bởi vì họ phát hiện có người đã đến nơi này trước họ...
Mặt mày ai nấy đều tái mét, không có ai ngoại lệ.
Cả đám kiểm tra từ trong ra ngoài, phát hiện không có ai cả, lại nhìn cả mảng lớn tinh thạch cực phẩm trong cực phẩm ở khu vực trung tâm bị đào rỗng mà tức ngực.
Vốn dĩ càng đưa mắt nghi ngờ lẫn nhau, nhằm nhìn thấy chút khác thường từ đối phương, thế nhưng ai cũng như ai cả.
Nhất thời cả hang động người trầm mặc thật lâu.
"Đừng đứng đây nữa! Coi như có người tới trước thì đối phương cũng đi rồi.
Số tinh thạch còn lại vẫn rất nhiều, tranh thủ đi!"
Không biết là ai lên tiếng, đám người đổ xô đi đào tinh thạch.
Một số người có địa vị thì tập trung ở bên hồ linh d.ịch, lúc này đã chẳng còn đến cặn mà trầm mặc.
Khúc Tử Nhi cũng là một trong số đó.
Ngoài mặt thì nàng biểu hiện chẳng khác gì họ, thế nhưng trong lòng đã kích động lắm rồi.
Tạm không nói trong hồ này có cái gì, chỉ riêng đám tinh thạch bị đào mất đi kia, chỉ cần chia một nữa thôi Vân Hạc Môn cũng đã có lời hơn đám người còn lại rồi.
Việc Khúc Tử Nhi cấu kết với Bạch Dữ chỉ có ba người họ biết, nàng đến cả người của mình cũng không nói, thế nên chẳng ai nghĩ trong này có kẻ đầu cơ trục lợi cả.
Thật ra không phải đám người kia không muốn nghĩ làm giống Khúc Tử Nhi, nhưng nào có dễ vượt qua tầng tầng âm sát chi khí mà đến đây được chứ.
Đám người cao tầng thì không thể động thân, hành động lần này chỉ giao cho đám người nhỏ là đủ hiểu.
Cho dù là lão tổ đến thì cũng phải đánh nhau sống mái với âm sát mới đến được đây, nào có dễ như hai người khác loại kia chứ.
Khúc Tử Nhi không nghĩ Bạch Dữ có thể thuận lợi đến đây như vậy.
Nói thật là nàng không có quá kỳ vọng Bạch Dữ sẽ làm đẹp như vậy, có khi nàng còn nghĩ người đến đây trước đó không phải Bạch tiền bối nữa kia, nhưng nàng lại bất giác tin tưởng vào hắn.
Kiềm chế ý định muốn đi tìm Bạch Dữ hỏi cho rõ, Khúc Tử Nhi chỉ có thể trước cùng đám người của mình đào tinh thạch vừa giám sát tình hình, tránh xảy ra xung đột với mấy môn phái khác.
Thật sự là nàng nghĩ hơi nhiều, lúc này chẳng ai nghĩ tranh chấp làm gì nữa.
Có muốn động tay động chân thì cũng phải làm ở ngoài kia.
Tóm lại là đám người hết sức hài hòa mà động thân đi làm culi, một tiếng than cũng không có.
Quay lại hai người Bạch Dữ, hắn không chút dừng lại mà càng đi sâu vào trong.
Hắn cảm thấy đường này dài hơn đường kia nhiều lắm.
Quan trọng nhất là...!Hắn cảm nhận đến khí tức âm trầm bên ngoài.
Có