Tất nhiên là nam nhân sẽ không thấy được cái mặt chuột nhỏ chút ét của nó, nhưng hắn không nghe được tiếng hít thở của nó mới có lời nhắc nhở kia.
Ngươi bị ngốc à?
Bạch Dữ thật là muốn bái phục nó.
Đúng là hắn sợ đối phương cảm nhận được khí tức khi họ di chuyển nên mới đứng lại, thế nhưng hắn vẫn rất tin tưởng vào kết giới của tiểu chuột.
Ấy vậy mà con chuột nhỏ này trực tiếp quên luôn.
Bộ nó nghĩ nó hít thở thì đối phương sẽ không phát hiện nó sao?
Rõ là ngốc nghếch.
Bạch Cửu bị nam nhân búng nhẹ vào trán một cái, theo bản năng chụp lấy ngón tay hắn, lè lưỡi li3m lên, không ý thức được mình mới bị chửi.
Bạch Dữ bị nó li3m đến bật cười, thật muốn ôm nó lên dày vò một trận.
Bạch Dữ, người đó là ai?
May sao nó vẫn còn nhớ chuyện mới xảy ra, không đến nổi hết thuốc chữa.
Khí tức rất mạnh, còn rất âm trầm.
Ít nhất hắn không đảm bảo bọn họ đánh thắng trong tình trạng tiểu chuột đang mang thai, lại còn trong địa bàn của đối phương.
Có phải Mâu Mân không?
Đây mới là điều nó muốn hỏi.
Hiện tại có thể không chút cố kỵ hành tẩu trong không gian tràn ngập tử khí thế này, thật sự chẳng dễ dàng gì đâu.
Cũng có lẽ.
Bạch Dữ mơ hồ đáp.
Hắn không dám dùng thần thức dò xét, đôi bên lại chỉ lướt qua nhau, không chắc chắn là điều đương nhiên.
Hắn đi về phía mỏ tinh thạch.
Bỗng nhiên Bạch Dữ nói một câu.
Ban đầu nó còn chưa kịp hiểu rõ, đến lúc ngợ ra thì giật mình.
Vậy...
Đám người danh môn chính phái kia còn ở trong mỏ tinh thạch, nếu mà đụng độ...
Hai người nhất thời im lặng, rõ ràng đều đang nghĩ cùng một chuyện.
A!
Chạy mau!
Cứu mạng!
Chẳng đợi bao lâu, nơi phương xa đã vang lên tiếng hô to hoảng loạn, có cầu cứu, có gào thét.
Bên cạnh đó còn xen lẫn tiếng âm sát chi khí rít lên từng hồi.
Không cần nhìn cũng biết, một cuộc tàn sát đẫm máu đã diễn ra.
Chúng ta...!Có cứu người không?
Bạch Cửu ấp úng hỏi.
Truyện Quân Sự
Dù nó không thích người kia nhưng cũng không muốn thấy đối phương chết như vậy.
Nói ra thì người ta cũng đâu có làm hại gì nó.
Không phải ghét nàng ta sao?
Bạch Dữ cười cười hỏi lại.
Hắn không có suy nghĩ nhiều như nó.
Bạch Cửu không trả lời, ôm ngón tay hắn suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn là cứu người.
Chỉ cần cứu người mình muốn cứu thôi, chuyện này họ vẫn là làm được.
Bạch Dữ cũng không lại móc xỉa nó, động thân trở lại đường cũ.
Nếu nó đã muốn cứu thì cứu thôi, đã quyết định rồi thì nên tranh thủ.
Còn giằng co nữa sợ rằng ai cũng không cứu được.
Còn chưa đến gần lắm đã nghe thấy mùi máu tanh lởn vởn trong không khí.
Hai người không có lại quá gần mà vòng vòng ở xung quanh nhìn xem.
Họ không muốn đánh nhau với người kia, tốt nhất là âm thầm cứu người đi, tránh giao phong trực diện.
Trong suy nghĩ của Bạch Dữ, nếu không thể cứu thì được thì thôi, hắn sẽ không đem an nguy của tiểu chuột ra đánh đổi.
Rất nhanh họ đã nhìn thấy vài bóng người tản ra chạy tứ tán, kinh động một đống lớn âm sát khí đuổi theo.
Hai người quan sát một hồi vẫn không nhìn thấy người muốn cứu.
Bạch Dữ mang theo tiểu chuột, nương nhờ sự hỗn loạn mà lượn tới lượn lui.
Tình hình như này cũng thuận tiện cho bọn họ che giấu khí lưu khi di chuyển của mình.
Đương nhiên, họ có nhìn thấy bóng đen kia giết người.
Dữ Dữ!! Kia kìa!
Cuối cùng Bạch Cửu cũng nhìn thấy Khúc Tử Nhi.
Khúc Tử Nhi đang che chở cho một vài ba đệ tử Vân Hạc Môn chạy về một hướng khác, vừa chạy vừa đánh nhau với âm sát khí.
Bạch Dữ quan sát chiến trường một chút, đảm bảo bóng đen kia không có chú ý tới bên này thì lách người chạy qua.
Vốn chỉ định cứu một mình Khúc Tử Nhi, nhưng giờ phải cứu hết luôn.
Để cho thuận tiện, Bạch Cửu biến trở về hình người, như vậy cũng dễ bề che giấu thân phận.
Tuy nó đã ở trong Vân Hạc Môn một thời gian nhưng không phải ai cũng biết đến nó, hay là còn nhớ mặt nó.
Tốt nhất không nên tạo thêm chuyện làm gì.
Bạch Cửu một tay nắm tay nam nhân, tay kia nhanh chóng chạm vào người mấy đệ tử Vân Hạc Môn, còn có Khúc Tử Nhi.
"Đứng yên."
Nó lập tức nói.
Mấy người Khúc Tử Nhi mới đầu thì giật mình, theo bản năng muốn động thủ bỗng nhiên nghe lời này thì đều