Bạch Dữ ở bên cạnh thiệt muốn đánh mông nó, thế nhưng khóe miệng lại mang cười.
Từ đầu chí cuối hắn đều không hề ngăn cản nó tiết lộ bí mật mà của Khúc Tử Nhi cũng không biết cho Mộc Tâm Vi.
Kể từ khi nó mang thai ấu long thì chỉ có long tộc và hai người họ Viên là biết chuyện này, người sau cũng là do cơ duyên mới vô tình biết.
Hắn có thể cảm nhận được tiểu chuột đã xem Mộc Tâm Vi là bằng hữu.
Phải biết rằng nó chưa từng có một bằng hữu đúng nghĩa nào...!Nhìn nó hoạt bát đáng yêu như vậy, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có hắn gánh, cứ thế mà dung túng nó ngày một không có giới hạn.
"Vấn đề này hỏi ra thì có chút quá ngu ngốc."
Mộc Tâm Vi liếc trắng mắt nhìn nó.
Bạch Cửu cười ha ha.
Hai người trò chuyện đến vui vẻ, vậy mà không phát hiện trong động xuất hiện một người khác.
Trừ Bạch Dữ.
Hắn phát hiện rồi nhưng chỉ âm thầm canh chừng tiểu chuột, còn lại hắn không quan tâm lắm.
Bạch Cửu nhận ra tiếp theo, bởi vì nó mặt hướng về lối đi, Mộc Tâm Vi lại đưa lưng về phía cửa động.
"Ta buồn ngủ rồi, tạm biệt."
Nó nhanh chóng đưa ra quyết định, nắm lấy tay nam nhân của nó cũng vừa lúc xuất hiện bên cạnh, cứ thế biến mất không kịp cho Mộc Tâm Vi có thời gian phản ứng.
Mộc Tâm Vi ngớ ra một lúc, đến khi cảm nhận được hơi thở âm trầm phía sau mới giật mình quay người lại.
"Ngươi...!Mấy hôm nay đi đâu vậy?"
Sau một lúc lúng túng, cuối cùng Mộc Tâm Vi cũng lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.
Nhưng hỏi xong rồi nàng mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn.
Không phải là mới đây mà giống như đã tích tụ một thời gian nên đặc biệt nồng đậm, dù trên thân chẳng có chút máu nào.
Hơi thở cũng tràn ngập khí tức tử vong.
Nàng lập tức hiểu được mấy hôm nay hắn làm gì.
Đi tìm đám người kia phát ti3t tính tình sao...
Còn hù dọa nàng nữa...!Đồ thành đồ đến quen tay rồi sao...
Mộc Tâm Vi mãi lo suy nghĩ, ánh mắt cũng không có rời khỏi người nam nhân, vô hình chung khiến cho không khí có chút kỳ quái ám muội.
Mâu Mân cũng nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt của hắn có lực uy hiếp rất lớn, Mộc Tâm Vi bị nhìn đến hoảng hốt, sực tỉnh.
Nàng nhìn hắn, có chút không biết phải nói sao.
"Ngươi trên người có quá nhiều khí huyết sát, rất dễ kích phát cơn cuồng bạo, cứ như vậy rất dễ đánh mất lý trí.
Trước khi chữa khỏi được căn nguyên thì ít chém giết đi thôi."
Cuối cùng lại nói những lời này.
Phát giác phản ứng có phần không vui của hắn khi nghe nàng nói những lời này, nàng thở dài bất lực.
Nàng vừa đi đến chỗ hắn vừa nghĩ...!Nàng không thể không thừa nhận bản thân có phần thích người này, thế nên mới lưu tâm vì hắn.
Thế nhưng nàng không phải kiểu người nhất kiến chung tình, hay loại sẽ thích sau khi được người ta cứu, càng sẽ không vì đồng cảm khi biết được những thứ hắn trải qua.
Chẳng lẽ do nàng cô đơn quá lâu rồi? Hay áp lực đè nặng quá nhiều khiến nàng mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa vào...!Chứ làm sao nàng sẽ làm cái chuyện lỗ vốn như vậy.
Nàng không có tí miếng lợi nào, ai biết chừng một ngày nào đó bất ngờ bị hắn lên cơn phát cuồng chém chết...
Được rồi đi...!Nàng có phần nghĩ đến thái quá rồi...
Thì ra nàng cũng sẽ nghĩ mấy thứ linh tinh này nha...!Có phải bị Tâm Duyệt ám rồi không...
Bốp!
"Ui..."
Mâu Mân cúi đầu nhìn người không hiểu tại sao đâm sầm vào mình, tâm tình có phần lắng động, khí huyết cuộn trào cũng tự giác chìm xuống.
Mộc Tâm Vi sờ cái mũi bị đụng bẹp cùng với cái trán hơi đỏ vô thức nhìn lên, khi đối diện với đôi hồng mâu âm trầm kia thì bất giác giật mình.
Có chút bối rối không biết làm sao...
"Đây, ăn đi."
Để xua đi không khí lúng túng, nàng lại đưa cho hắn một viên Định Tâm Đan nữa.
Mâu Mân nhìn nàng, lại nhìn viên đan dược màu lam trong lòng bàn tay nàng, không hề có ý định nhận lấy.
Hắn không nhận lại càng khiến cho không khí có phần áp lực, Mộc Tâm Vi càng bối rối.
Nàng không thể trực tiếp nói cái gì kia, hắn không thể nhân nhượng chút sao...
"Ăn!"
Mộc Tâm Vi thẹn quá hóa giận đem viên đan dược đút vào miệng hắn, ngón tay vô tình chạm vào vành môi có chút lạnh khiến nàng hoảng loạn.
Ấy vậy mà hắn...!Tên chết tiệt này dám dùng răng chặn lại không