Sáng hôm sau hai người đến gặp Tạ Thanh, không biết là may hay xui mà hắn thật sự chưa thể gom đủ số thảo dược.
Có một số loại chỉ là cấp sáu nhưng khá hiếm gặp.
Bạch Cửu hỏi hắn còn thiếu loại nào.
Kết quả này đã định họ sẽ đi trước Cốc gia, mà Cốc gia đã có một cái Thiên Tâm Các, có khi trong cốc sẽ có thứ họ muốn cũng không chừng.
"Thời gian tới chúng ta sẽ không ở trong Đan thành, lúc nào chúng ta về sẽ đến tìm ngươi lấy thảo dược."
Bạch Cửu báo cho hắn một tiếng.
Tạ Thanh cũng không nhiều lời, tiễn bọn họ đi.
Bỗng nhiên Bạch Dữ lại lộn ngược về, nói hắn có dược liệu cứ mang đến Thiên Tâm Các gửi lại nếu hắn thật sự có việc không thể gặp người.
Tạ Thanh dù không rõ lắm tại sao lại gửi ở đó, nhưng hắn cũng không hỏi.
Bạch Cửu đương nhiên là biết nguyên nhân, cảm thấy làm vậy cũng tốt.
Hai người không hề dừng lại mà rời khỏi Đan thành luôn.
Thời điểm họ rời đi vị kia trong Thiên Tâm Các cũng biết, thế nhưng không có làm ra hành động gì.
Đan thành nhìn như an tĩnh, thực chất đang có sóng ngầm cuộn trào dưới đáy, tùy thời có thể bùng nổ.
Đám người phó các chủ Vệ Diên không hiểu tại sao Cốc Duyệt lần này quyết định ở lại Đan thành tọa trấn Thiên Tâm Các, thế nhưng họ vui vẻ khi nghe tin này, có chút cảm giác như bên cạnh có ngọn núi cho họ dựa vào, đặc biệt an tâm.
...
Cốc gia nằm trong Cốc sơn.
Cốc sơn này không phải là tên một ngọn núi, nó chỉ là cách gọi nơi người Cốc gia ở.
Thực chất nó nằm trong một hạp cốc vô danh không người qua lại, vị trí cực kỳ ẩn mật.1
Từ Đan thành một đường đi về phía Tây, bước vào một dãy sơn mạch không lớn nhưng khá là đồ sộ, hẻm núi trùng điệp.
Ở trong những cái hẻm núi như này tìm ra nơi Cốc gia trú ngụ thật sự là khó khăn.
Có điều hai người đã có trong tay địa đồ chính xác, có thể một đường tìm tới nơi đó.
Để tránh việc không đâu xảy ra, hai người đã có thói quen đội kết giới mà đi, an toàn, đỡ phiền toái.
Là nơi này sao?
Bạch Cửu nhìn hẻm núi trông chẳng có vẻ là nơi có nhân loại trú ngụ, không chỉ ầm trầm mà còn tràn ngập chướng khí.
Nhìn nó, Bạch Cửu lại nhớ đến mộ cốc ở Đông Thần đại lục, cái nơi vây khốn, khiến nó chia cách với nam nhân của nó một đoạn thời gian.
Tâm lý bỗng nhiên có chướng ngại.
Chỉ là bình phong che mắt, đừng sợ.
Bạch Dữ ôm nó vào lòng nhẹ giọng trấn an.
Có ngươi ta không sợ.
Bạch Cửu thuận tay ôm lại hắn, đầu dụi dụi mười phần ỷ lại.
Chúng ta vào thôi.
Nó được nam nhân bơm cho lá gan, chủ động kéo hắn đi hướng vào trong hẻm núi.
Khoan!
Bạch Dữ ngăn nó lại, ra hiệu cho nó im lặng, sau đó nhìn qua phía bên phải.
Ở nơi thâm sơn không có bóng người, nếu có chắc phải là người của Cốc gia có việc đi ra ngoài.
Lúc này một bóng người toàn thân đen thui chạy ra từ hẻm núi, có cảm giác như ăn trộm, lén la lén lút.
Nhìn phương hướng, đối phương là từ trong cốc đi ra, hành động nhanh nhẹn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ người này không bình thường.
Thế nhưng khi chưa biết rõ tình huống, đánh rắn động cỏ là không nên.
Đợi cho đối phương mất hút nơi hẻm núi, Bạch Dữ mới nắm tay thiếu niên đi vào.
Trước khi họ chạm đến cái gọi là mê chướng, lệnh bài mà Cốc Duyệt đưa cho họ đang được Bạch Dữ nắm trong tay cùng với bàn tay hắn như chạm vào một lớp màn mỏng manh.
Một lớp gợn sóng không tạo nên động tĩnh gì xuất hiện, hai người thuận lợi xuyên qua nó, mất hút.
Vừa bước vào cốc Bạch Cửu đã trợn tròn mắt lên nhìn khung cảnh trước mặt.
Phải nói là khác một trời một vực với bên ngoài, hoàn toàn là hai nơi khác nhau.
Bên trong là sườn núi vờn quanh, hoa cỏ chập chùng như chốn đào nguyên.
Chỉ là họ chẳng được im lặng thưởng thức lâu, hai bóng người mặc trang phục như thủ vệ đã xuất hiện, chặn đường của họ.
"Là ai!?"
"Các ngươi không phải người trong cốc, tại sao có thể đi vào chỗ này?"
Hai người ngươi một lời ta một lời mà gặng hỏi họ.
Này cũng là do hai người biết cách thức đi vào của họ nên mới có việc nhẹ nhàng dò hỏi như vậy.
Cốc sơn nếu không có lệnh bài, người tự ý xông vào mê