Lão gia tử tức giận xong, nhìn Cốc Dĩ Phong nhận mệnh rời đi, lúc này mới nhìn lại Bạch Dữ.
"À...!Dữ nhi, ta là tằng tổ phụ của con."
Ông vừa kích động vừa bối rối mà chà chà hai lòng bàn tay với nhau nhìn Bạch Dữ, cẩn thận giới thiệu bản thân.
Bạch Dữ sớm đã đoán được, đối với lời này của ông cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, một lời cũng không nói.
Bạch Cửu ở một bên xem đến tròn mắt, lúc thì nhìn Bạch Dữ, lúc lại nhìn lão gia tử mặt đỏ rần rần, cảm thấy đặc biệt thú vị.
"Không mỏi cổ sao?"
Bạch Dữ nhìn mà bất lực giữ lại đầu nhỏ của nó.
Bởi vì hành động này của hắn mà lão gia tử lực chú ý mới chuyển hướng sang thiếu niên bên cạnh.
"Nó là gì của con?"
Ông nghi ngờ nhìn hai người hỏi, dù đã cảm thấy không khí giữa hai người có chút quái lạ, ông cũng không có dài dòng mà hỏi thẳng luôn.
"Đạo lữ."
Cốc Dĩ Phong vừa trở lại đúng lúc nghe thấy xưng hô này từ miệng Bạch Dữ, mày cũng hơi nhíu lại.
"Đạo lữ? Là cái loại nào?"
Lão gia tử giật giật râu mép, trừng mắt hỏi lại.
"Ông hỏi vậy để làm gì chứ?"
Bạch Cửu dù ngốc cũng nhạy bén phát hiện sự tình không đúng, nó sừng sộ lên trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi lên đùi nam nhân nhà nó, ôm cổ hắn trừng ông.
Bạch Dữ cười nhẹ giữ lại eo nhỏ không cho nó lộn xộn.
Thái độ đối xử khác biệt của hắn lại thêm hành động thể hiện quyền sở hữu của Bạch Cửu trực tiếp chọc cho lão gia tử dựng râu, thở phì phò không ngừng.
"Đứng lên! Không biết xấu hổ!"
Ông chỉ vào Bạch Cửu ra lệnh.
"Không đứng! Bạch Dữ là của ta, ta ôm đạo lữ có trời đất chứng giám thì có gì phải xấu hổ."
Bạch Cửu không chịu thua chút nào.
Nói đùa, lần đầu gặp Cốc Mẫn Nguyệt nó đã giành quyền sở hữu rồi, thêm một người nó cũng chẳng ngại.
Đến thêm một tá nó cũng kham hết.
Hai người nhà họ Cốc nghe tới bốn chữ trời đất chứng giám thì giật mình, sững người lại nhìn họ.
"Thật không?"
Cốc Dĩ Phong hoàn hồn trước, nhíu mày hỏi Bạch Dữ.
"Là."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp, vừa vỗ lưng tiểu chuột, ôn nhu trấn an nó.
Nó kích động khiến cho ấu long trong bụng cũng nhảy dựng lên, tính khí hai mẫu tử y chang nhau chọc cho khóe mắt hắn hơi cong lên.
Thái độ khi đối đãi với thiếu niên của hắn không hề có chút giấu giếm nào cho thấy lập trường của mình, hai người Cốc gia nhất thời không biết nên nói gì.
"Bạch Dữ, chúng ta đi đi! Con cũng không thích bọn họ!"
Bạch Cửu nổi lên tính tình, chu cái miệng nhỏ giận dỗi xúi giục hắn, còn không quên lấy ấu long ra làm cái cớ, sức thuyết phục mười phần.
"Đừng nháo."
Nam nhân bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu nó.
Rõ ràng là trách cứ nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, ánh mắt còn tràn ngập sự cưng chiều.
"Không phải ta nháo.
Ngươi xem! Là nó nháo!"
Bạch Cửu không nhận, lấy tay hắn đặt trên bụng nhỏ của mình.
Bạch Dữ thuận theo mà xoa nhẹ hai cái, trấn an ấu long đang nhảy nhót tung lung bên trong.
"Ừm...!Đợi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì rồi chúng ta sẽ đi, được không?"
Bạch Dữ dỗ dành.
Bạch Cửu dù muốn đi ngay bây giờ nhưng cũng không có không hiểu chuyện, nó tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu, còn không quên quay đầu trừng hai người dám có ý đồ chia rẻ nó với nam nhân của nó.
Hai người kia thì một bộ chấn kinh, còn có không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của thiếu niên, có chút nói không nên lời.
"Hai người nhìn gì vậy?"
Bạch Cửu cảnh giác che lại bụng mình nhìn bọn họ.
"Ngươi...!Ta...!Lão tử ta cũng không có chia rẻ uyên ương, ngươi phản ứng quá khích như vậy làm gì?"
Lão gia tử lắp bắp mấy tiếng, cuối cùng mới lấy lại phong phạm trưởng bối trừng mắt nhìn nó.
"Lão xem thái độ của lão đi, ai tin chứ!"
Bạch Cửu bĩu môi không chút nhượng bộ nào mà đáp trả.
"Chúng ta cũng không phải thân mật cho các người xem, quan tâm gì xấu hổ hay không chứ.
Hừ!"
Nó còn lầm bà lầm bầm không ngừng.
Lão gia tử nghe rõ ràng, xíu nữa thì lại dựng râu.
"Được được, không nói ngươi nữa."
Nuốt xuống nữa ngụm máu đang muốn phun ra, ông nhượng bộ.
"Nếu Cốc gia không có chuyện gì nữa thì chúng ta cáo từ."
Bạch Dữ lấy lùi làm tiến nói.
"Có chuyện thì sao? Không có chuyện thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thể ở lại mấy ngày sao?"
Lão gia tử sừng sộ nhìn hắn.
"Chúng ta còn bận cứu người, rất không rảnh.
Nếu không phải Cốc các chủ nhấn mạnh muốn chúng ta đến nhìn thì còn lâu chúng ta mới đến!"
Bạch Cửu thẳng lưng chống eo cãi lại.
Bạch Dữ không nói gì, ở phía sau duy trì cho nó.
Lão gia tử tức đến không nói nổi.
Lão cũng hiểu Bạch Dữ không có cảm tình gần gũi gì với Cốc gia, còn không thể so với đạo lữ bé nhỏ đang mang thai kia, nhưng biết không có nghĩa là chấp nhận được.
Nhưng không chấp nhận được cũng phải chấp nhận, còn phải mềm mỏng mà đối xử, nếu không tôn tử cũng sẽ bay đi mất.
"Hầy, theo ta vào đây."
Ông thở dài một hơi, quay người đi vào nội viện.
Hai người Bạch Cửu nhìn nhau, Bạch Dữ nắm tay thiếu niên đi theo ông.
Cốc Dĩ Phong ngược lại như có điều suy ngẫm, đến giờ cũng không thấy nói gì nữa, nhưng chân vẫn đi theo.
Lão gia tử dẫn họ đến một căn phòng nằm trong nội viện, nơi này còn có một tầng kết giới nữa, trừ khi được chủ nhân cho phép, nếu tự ý động vào sẽ kinh động toàn bộ biệt viện.
Bố trí cẩn thận như vậy, ở trong nhà mình mà còn không yên tâm, xem ra Cốc gia cũng không có yên ổn như mặt ngoài nhìn thấy.
Đây là một gian phòng được chia thành nội ngoại, ngoại để tiếp khách, nội được bình phong ngăn cách chính là nơi nghỉ ngơi.
Họ vừa bước vào thì bên trong bình phong đi ra một lão bà tử tóc hơi râm, nét mặt hiền từ.
Làn da tuy không có nhăn nheo những vẫn nhìn thấy được bóng dáng của năm tháng.
"Lão gia, không phải ngươi đi tiếp khách sao? Có phải Duyệt nhi mời luyện đan sư đến chữa trị cho Hối nhi không?"
Lão bà tử thấy lão gia tử thì lập tức hỏi.
Khi ánh mắt khẽ lướt qua ông nhìn ra phía sau thì như bị định trụ một chút.
"Ngươi...!Ngươi là..."
Bà lắp bắp nhìn Bạch Dữ, thân mình hơi lung lay cứ như sắp theo gió bay đi vậy.
"Là ngoại tôn tôn tử của bà, nhi tử của Nguyệt nhi."
Lão gia tử vẫn rất vui mừng khi nói đến Bạch Dữ.
Lão bà tử cũng là ngờ ngợ khi nhìn thấy dung mạo có phần quen thuộc này, nghe ông nói thì càng kích động hơn.
Bà đẩy ông ra một bên, chạy tới bên người Bạch Dữ, muốn nắm tay hắn.
Bạch Dữ thì không có hành động gì, nhưng Bạch Cửu lại nhúc nhích một chút.
Hắn đã quá quen thuộc nó rồi, nhìn là hiểu nó tính làm gì.
Hắn không tiếng động mà nhéo nhéo tay nhỏ của ta, ý tứ trấn an rất rõ ràng đã vuốt xẹp tâm tình nhộn nhạo của tiểu chuột.
Lão bà tử đang kích động chỉ biết nắm tay hắn vừa không ngừng nhìn hắn, giống như muốn từ trên người hắn nhìn đến cháu gái bà, hoàn toàn không nhận thấy chút động tác nhỏ của hai người.
Ngược lại là Cốc Dĩ Phong đứng phía sau một chút nhìn được rõ ràng.
Hắn hơi hơi lắc đầu, không nhìn nữa mà cất bước đi vào gian trong.
Cốc gia thật sự đang tìm Luyện đan sư, còn phải là luyện đan sư cao giai.
Chữa bệnh cho ai thì chính là muội muội của Cốc Dĩ Phong, Cốc Tâm Hối.
Bạch Dữ phải gọi nàng là cô tổ mẫu.
Cốc gia dòng chính hiện tại lấy lão gia tử Cốc Dịch Thiên vì gia chủ, tu vi Đại Thừa hậu kỳ.
Ông có hai người con, nhi tử là Cốc Dĩ Phong tu vi Độ Kiếp kỳ tầng một đỉnh phong và nữ nhi Cốc Tâm Hối thiên phú còn hơn huynh trưởng tu vi Độ Kiếp kỳ tầng hai trung kỳ, niên kỷ nhỏ hơn huynh trưởng năm mươi năm.
Cốc Dĩ Phong cũng sinh hai người con là Cốc Duyệt và Cốc Mẫn Nguyệt.
Cốc Tuyên là nhi tử của Cốc Duyệt.
Cốc Tâm Hối lại say mê trên con đường tu luyện, chủ tu song đao, nữ chung hào kiệt.
Cốc Mẫn Nguyệt trước đây đặc biệt sùng bái người cô cô này, cũng bắt chước nàng hành tẩu giang hồ khi niên kỷ còn rất nhỏ.
Cốc Tâm Hối trước đây đều thích ở bên ngoài hành tẩu, hiếm khi ở Cốc gia.
Thời điểm Cốc Mẫn Nguyệt gả đi nàng vẫn còn ở ngoài.
Một lần đi có khi chục năm chưa thấy mặt một lần, có lần còn tận vài chục năm.
Thế nhưng hai năm trước nàng bỗng nhiên trở lại Cốc gia, còn thân mang kịch độc.
Vậy cũng không phải vấn đề, nàng còn mang thai.
Cốc gia vì nàng tìm bao nhiêu là luyện đan sư có năng lực về chữa trị, nhưng hầu hết bọn họ đều bảo đứa nhỏ sẽ không chịu nổi mà rớt mất.
Cốc Tâm Hối vẫn còn thanh tĩnh dù chết cũng không để rớt đứa bé, đến bây giờ kịch độc tuy