Cốc Dĩ Phong liếc mắt qua thì đã hiểu, vừa lạnh nhạt vừa cung kính, một chút thành ý cũng không có mà hướng một số người chấp tay sau đó ung dung rời đi.
"Này...!Dịch Thiên, có cái gì mà không thể mang ra cho chúng ta nhìn một cái? Dù sao cũng là xuất hiện trong đất của Cốc gia."
Cốc Dĩ Phong vừa đi đã có người không nhịn được mà léo nhéo.
Dịch Thiên là tên tự của Cốc lão gia tử, người có thể trực tiếp gọi như vậy bối phận phải lớn hơn ông.
Lão gia tử nhìn về hướng người nói, trông thấy Cốc Dịch Đạt - Đại biểu ca của ông, người đứng đầu nhánh thứ hai của Cốc gia, ông cười cười.
Cốc Dịch Đạt cứ nghĩ ông sẽ nói gì với mình thì không, ông chỉ liếc một cái rồi dời đi, đưa mắt nhìn một vòng đám người đang chen chúc bên ngoài biệt viện của ông.
Đúng vậy, nơi này không phải biệt viện của Cốc Tâm Hối mà là của hai phu thê lão gia tử.
Việc Cốc Tâm Hối trở về Cốc gia cũng không có bao nhiêu người biết, biết thì toàn là người thân tín.
Nhưng lão gia tử không nghĩ chuyện này ngoài họ ra không còn ai biết nữa.
Mỗi gia tộc càng cường thịnh thì nước càng sâu, lá mặt lá trái nhiều vô kể.
Đó cũng là nguyên nhân các dòng lại chưa từng thân thiết chứ chưa nói ở giữa luôn có sự cạnh tranh, đấu đến ngươi sống ta chết.
"Không cần ở đây nói tiếng lóng."
Lão gia tử dù không nhìn những lời này nói với ai người người đều nghe ra được.
Ông cũng không nhìn Cốc Dịch Đạt có biểu tình thế nào với lời này của ông, càng không cho lão có thời gian phản bác mà nói tiếp:
"Cái gì là xuất hiện trên đất Cốc gia thì là của Cốc gia? Thứ kia là Duyệt nhi tìm được, giá cả còn chưa thương lượng với người ta.
Sợ rằng có bán sạch Cốc gia cũng chưa chắc người ta chịu thả.
Cái gì là của Cốc gia?"
Ông cười nhạt nhìn bọn họ, hài lòng khi thấy phản ứng của họ.
Ông không giấu giếm lai lịch của "thứ kia", dù sao việc hai người Bạch Dữ đến đây chỉ cần tra một chút là ra.
Nói như vậy xem như phủ nhận ý tứ của Cốc Dịch Đạt, còn bóp ch3t ý định chia chát của đám người.
Còn về việc đem cả Cốc gia ra đổi...!Ông không có nói quá.
Tử Liên Tâm Dực kia là bảo vật khó cầu.
Nếu thật là quan hệ mua bán, với biểu hiện giống như đại gia kia của hai đứa nhỏ, chúng nó nhất định sẽ không bán.
Mệt đám người này còn nghĩ chia chác cái gì.
"Được rồi không cần phải nghĩ chuyện không đâu nữa.
Đều giải tán đi."
Lão gia tử không muốn tiếp tục lằng nhằng với họ nữa, trực tiếp đuổi người.
"Khoan đã Dịch Thiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Cốc Dịch Đạt thấy vậy nóng vội hô lên.
"Là chuyện có liên quan đến gia tộc."
Sợ ông hiểu lầm lại nói thêm một câu.
Lão gia tử nhìn ông ta một cái thật sâu, ý vị thâm trường.
Cuối cùng ông vẫn cho ông ta cơ hội, nhưng không có dẫn ông ta vào biệt viện mà đi về phía nhà chính, nơi đầu tiên hai người Bạch Cửu ngồi lúc nãy.
"Có chuyện gì nói đi."
Lão gia tử không muốn lằng nhằng thêm, vừa ngồi xuống đã mở miệng thúc giục.
"Là chuyện Dĩ Thiện muốn kết đạo lữ với tiểu thư Tiền gia."
Cốc Dịch Đạt cũng không phải muốn hàn huyên nên trà do tỳ nữ mang đến đều không có đụng, nói thẳng vấn đề ông ta đang muốn nói luôn.
Lão gia tử vừa nghe Tiền gia mày đã nhíu lại, chỉ là Cốc Dịch Đạt đang có tâm tư nên không có nhìn thấy, hơn nữa biểu tình này của ông chỉ chợt hiện rồi chợt tắt.
"Tiểu thư Tiền gia kia thiên phú rất cao, còn là một luyện đan sư cấp ba.
Tiền gia rất coi trọng nàng.
Tiền gia cũng giống chúng ta, nếu hai nhà thông gia thì càng như hổ thêm cánh.
Tiền gia đang chuẩn bị mở một đan các trong Đan thành, hy vọng chúng ta có thể hỗ trợ một chút, cùng nhau chiếm lĩnh Đan thành, lũng đoạn thị trường."
Cốc Dịch Đạt nói rất nhanh, nói đến hào khí ngất trời, giống như một giây sau sẽ nhìn thấy được viễn cảnh tương lai mà lão nói vậy.
Ông ta một chút cũng không nhìn ra vẻ âm trầm trong mắt lão gia tử.
Nói thật, cái chuyện thông gia cùng lớn mạnh này trong tu chân giới không hề thiếu, cũng giống như ngày trước Tạ gia muốn thông gia với Mộc gia vậy.
Nhưng cuối cùng là cùng lợi hay dẫn sói vào nhà thì không thể nói