Người tới phải gọi hai người là tam thúc, tứ thúc, chính là Cốc Dĩ Phong.
Ở trong Cốc gia, tuy bối phận hai người kia cao hơn, thế nhưng địa vị cùng tu vi của Cốc Dĩ Phong lại hơn bọn họ.
Nhất thời dù có tức giận hai người đều phải trước tiên nhịn.
Nhưng tiếng hô của Cốc Thịnh lại nhắc nhở bọn họ, Cốc Tịnh San bị phế.
Họ cho rằng trong chuyện này họ có lý, Cốc Dĩ Phong dù muốn bao che cho người ngoài cũng không thể được.
"Dĩ Phong chất nhi, tuy chúng ta không biết đối phương có lai lịch gì, thế nhưng hắn không những ăn trộm trong Cốc gia, còn đánh vỡ kinh mạch của đệ tử Cốc gia có thiên phú nhất đời này của chi thứ tư, chất nhi không thể bao che cho y được đâu."
Cốc tam gia âm dương quái khí nhìn Cốc Dĩ Phong nói.
Cốc Dĩ Phong nghe thì hơi nhíu mày.
Biểu hiện của hắn trong mắt hai người trưởng bối kia thì giống như bực bội vì khó lòng xử lý chuyện này cho thỏa đáng, khiến hai người kia vui vẻ trong lòng.
Cốc tứ gia vừa mất đi một nhân tài vốn đang rất không vui, bây giờ cũng được an ủi một chút.
Cốc Dĩ Phong sẽ lên làm gia chủ là điều chắc như đinh đóng cột, nhưng nếu chuyện này hắn xử lý không thỏa thì có khả năng cái ghế này ngồi không xong.
Bênh vực cho người ngoài làm hại người nhà, với tình hình hiện tại, chi thứ hai còn đang như hổ rình mồi, lại thêm các chi khác thổi gió, có khi chi thứ nhất còn có thể rớt đài cũng nên.
Nhưng đó cũng là họ nghĩ đến tình huống đẹp nhất, dù là ai ở trong tình huống này đều biết nên chọn lựa ra sao.
Nói thế nào thì họ cũng sẽ được thỏa mãn, trừng trị được kẻ coi trời bằng vung kia.
"Ngươi đánh nàng ta?"
Thời điểm họ bổ não, Cốc Dĩ Phong thật chất chỉ nhíu mày một cái rồi quay qua mặt lạnh như thường hỏi nam nhân nãy giờ vẫn hờ hững đứng kia.
Nói ra thì cái bản mặt của Bạch Dữ thật sự là được truyền thừa từ Cốc Dĩ Phong người ông ngoại này không sai.
"Chưa đánh chết nàng ta là may mắn lắm rồi."
Bạch Dữ lần đầu mở miệng nói chuyện trước mặt mấy người tam, tứ chi thứ, thế nhưng lời nói không chút độ ấm, há ra là sát nghiệp kia lại khiến người không lạnh mà run.
Có người run còn là vì tức.
"Tiểu nhi không biết tốt xấu! Dù hôm nay San nhi không chết thì ngươi cũng phải nộp mạng cho nó!"
Cốc tứ gia mặt già phẫn nộ trừng Bạch Dữ, hận không thể lập tức tiến lên một kiếm đâm chết hắn.
"Nàng ta đã làm gì?"
Vậy mà Cốc Dĩ Phong còn có tâm tình hỏi lý do kẻ kia ra tay, xem lời ông ta như gió thoảng bên tai.
Còn một người nữa cũng không xem ông ta ra gì, nể tình thân phận ngoại công của Cốc Dĩ Phong mà mở miệng: "Có gan muốn động vào đạo lữ của ta, chết đối với nàng ta là quá nhẹ nhàng."
Từ lúc nó ở bên cạnh hắn tới giờ, không được mấy người có lá gan này đâu, và tất cả đều đã tan thành tro bụi, biến mất khỏi Đồ Thiên thế giới.
Cốc Dĩ Phong hiểu.
Hắn không lại chất vấn đứa ngoại tôn nhiều năm chưa từng thấy này nhưng lại hỏi chuyện khác.
"Các ngươi ra ngoài từ bao giờ?"
Hắn cứ tưởng hai người đã về phòng rồi.
Ai nhè...!Nếu hôm nay hắn không kịp thời chặn lại thì hôm nay không chỉ có nhiêu đó chuyện cần giải quyết.
Hắn không có mở miệng lên mặt trưởng bối mà trách Bạch Dữ, nhưng người khác lại không chịu yên.
"Nói bậy! Là ngươi ở trong Cốc gia trộm cắp bị chúng ta bắt quả tang còn đã thương người.
Đạo lữ gì đó của ngươi ở đâu ra!?"
Cốc Thịnh đang ôm Cốc Tịnh San đã ngất đi bên kia phẫn hận quát lớn, nhìn Bạch Dữ bằng ánh mắt giết người.
"Trộm cắp gì?"
Lúc này Cốc Dĩ Phong mới chuyển hướng sang mấy người tam tứ gia, đại loại là Cốc Thịnh vừa lên tiếng.
Bình thường Cốc Thịnh sẽ không dám làm càng trước mặt Cốc Dĩ Phong, nhưng lúc này hắn đang giận dữ, đau lòng cho ái nhân hắn ái mộ, lại thêm hắn cảm thấy mình không có sai nên mới có dũng khí đối mặt với Cốc Dĩ Phong.
"Thúc có thể bảo hắn lấy thứ trong ngực trái ra! Tinh San