Sau khi từ Bách Thảo Trai đi ra, hai người một đường rời khỏi thành Bắc Giới.
"Không ngờ lại được nhiều tinh thạch như vậy...!Hơn mười vạn tám ngàn tinh thạch hạ phẩm luôn này, còn không tốn tiền thảo dược lần này nữa!!"
Bạch Cửu ríu líu không ngừng từ lúc ra khỏi thành.
Không hiểu sao nhưng lúc ở trong thành nó cảm thấy rất ngột ngạt, bây giờ có thể thoải mái nói chuyện rồi.
"Nhiêu đây có thể trả cho ngươi rồi còn mua được rất nhiều..."
Bạch Cửu còn chưa nói hết đã bị một ngón tay nhỏ đè lên môi.
Nó bất giác im lặng rồi đưa mắt sang nhìn chủ nhân của cái tay.
Bạch Dữ nhìn nó nhưng thần thức đã đưa ra khắp khu rừng bên ngoài thành Bắc Giới.
Cuối cùng vẫn có kẻ liều ăn nhiều, Bạch Dữ cười cười nghĩ.
Có người đi theo chúng ta rồi, chuẩn bị đánh nhau.
Hắn truyền âm cho Bạch Cửu.
Bạch Cửu tròn mắt lên nhìn hắn.
Đi theo chúng ta làm gì?
Bạch Dữ nghe nó hỏi mà đỡ trán, nhưng hắn cũng biết nó vừa lớn, còn chưa trải nghiệm lòng người hiểm ác.
Ở nơi nó sống thuần chất hơn nhiều, chưa kể...!Nó còn cho rằng mấy kẻ này là đồng loại.1
Cũng được, cho nó một bài học về lòng người ở tu chân giới vậy.
Trong quá trình nói chuyện này bước chân của hai người chưa từng dừng lại.
Rất nhanh, họ đã tiến sâu vào trong khu rừng.
Phía trước là một sơn mạch, cùng cái lúc trước hai người đã băng qua nhưng nối dài ra, gọi là Bắc Long.
Này là bởi vì, nhìn từ trên cao, nó giống như một con rồng, còn ở phía Bắc.
Sơn mạch này rất lớn, cũng hẻo lánh, rất thích hợp để giết người đoạt bảo.1
Dù sao bây giờ họ lùi vào thành Bắc Giới cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Chưa nói, Bạch Dữ hắn không hề sợ.
Đêm qua lúc vào thành hắn đã xem xét kỹ, trong thành cao lắm là tu vi Nguyên Anh, là vị thành chủ kia của Bắc Giới.
Nói sao thì nơi này cũng xa xôi, xảy ra chuyện cũng khó lòng mà đào thoát trong khi trước và sau đều là sơn mạch Bắc Long.
Thay vì đến nơi này, họ vượt qua sơn mạch Bắc Long, tới thành trì tiếp theo Bắc Thiên thành rộng lớn vẫn tốt hơn.
Cách Bắc Thiên còn có một tông môn nhị phẩm để dựa dẫm.
Khi họ sắp vượt qua khu rừng, nhìn đến sơn mạch Bắc Long thì một đám tu sĩ từ khắp nơi nhảy ra bao vây lấy họ.
Bạch Cửu dừng lại bước chân, ngây thơ mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Không hiểu tại sao nhưng nó cảm thấy, đám người này cũng không cùng một nhóm.
Mà thật sự, đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, trong mắt là hiểu rõ.
Sau đó, họ ăn ý không trò chuyện với nhau, mà đều đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ ở giữa, đối với sự xuất hiện của họ cũng một lạnh lùng nhìn, một tò mò thêm chút ngây ngô.
"Các ngươi là đệ tử Ngũ Hổ Môn hay đệ tử thế gia nào của Bắc Thiên thành?"
Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ trên mặt có một vết sẹo dài từ mắt trái đến má phải, ngũ quan dữ tợn tầm năm mươi mấy tuổi cất giọng ồm ồm hỏi.
Một đám tu sĩ đến Nguyên Anh kỳ cũng không có mà dám đến đây.
Đúng là liều ăn nhiều.
Bạch Dữ ở trong lòng cùng Bạch Cửu nói chuyện.
Ta có thể nhìn xem không?
Giọng nói thiếu niên có chút háo hức vang lên.
Có thể, bọn họ tu vi thấp hơn ngươi, không thể phát giác được ngươi đâu.1
Bạch Dữ nhân cơ hội chỉ dạy cho nó.
Hai người ở trong vô thanh nói chuyện với nhau, một chút cũng không phản ứng đối với lời của tu sĩ kia.
Hành động này trong mắt đám người là ngông cuồng.
Nhưng một số người lại suy nghĩ sâu xa hơn, trong lòng có nhiều hơn dự tính khác.
Mỗi người một ý tưởng, đều im mặt mà nhìn Mã Lục, tu sĩ Kim Đan trung kỳ vừa mới nói chuyện.
Mã Lục bị xấu mặt trước đám người khiến ngũ quan càng thêm dữ tợn.
Đương lúc hắn muốn tiếp tục lên giọng uy hiếp thì Bạch Cửu cũng lên tiếng.
"Các người tìm chúng ta?"
Rất lễ độ mà hỏi.
Đối với câu hỏi trước đó của Mã Lục, Bạch Cửu đều không hiểu nên bỏ qua luôn.
Dù sao...!Vấn đề là câu nó vừa hỏi đúng không?
"Không tìm cách ngươi thì tìm ai nữa? Người thủ hộ của các ngươi đâu? Có thể gọi ra cho chúng ta diện kiến được không, tiểu diệt tử?"1
Tôn Cẩn nheo cặp mắt hồ ly dài hẹp đáng khinh của mình lại, đối với thiếu niên ngây thơ kia có chút ý tứ không bình thường.
Đám người phía sau hắn đều biết, người này thích nhúng chàm những bông hoa trắng như thiếu niên trước mặt, nên cũng nhiều đáng khinh nhìn Bạch Cửu.
Mã Lục khinh bỉ nhìn Tôn Cẩn.
Đều là tu sĩ lăn