Bạch Dữ lảo đảo đạp chân xuống đỉnh độ kiếp, nhìn tiểu chuột nhỏ đến mức khó thấy ngồi ở đó, lúc nghe hắn gọi thì giật mình quay đầu lại.
Đùng!
Thời điểm chạm vào đôi mắt nhỏ lúng liếng ướt át kia, tim hắn như bị ai đó mạnh mẽ đụng mạnh một cái, trước mắt tràn ngập những hình ảnh hỗn loạn mà quen thuộc...
Có thời điểm tiểu chuột mới đến tu chân giới, rớt lên đầu hắn.
Có hắn mặt lạnh dạy nó tu luyện, cùng nó chơi đùa, cùng nó nằm trên một cái giường.
Có nó đau thương lại quật cường hỏi hắn có thể làm đạo lữ nó không.
Có hắn cùng nó làm chuyện cá nước thân mật.
Cùng nhau độ kiếp.
Cùng nhau chạy trốn.
Cũng nhau...
Thật nhiều cùng nhau...
Còn có không cùng nhau...!Nguy hiểm...!Chia xa...!Nhớ thương...
Tất cả như một thước phim lướt qua, đánh mạnh vào tim hắn.
Lôi kéo thứ hắn sợ hãi nhất.
Sợ hãi mất đi tiểu chuột.
Sợ hãi không thể nhìn thấy nó nữa.
"Chít..."
Dữ Dữ...
Ầm ầm ầm!
Tiếng gọi mềm nhũn từ tận đáy lòng phá tan ảo cảnh chân thật cùng những sợ hãi bất an tồn đọng trong tâm khảm.
Đùng đùng đùng!!
Hai người cùng lúc đưa mắt nhìn lên bầu trời vốn đang sáng rực vì có một ông trăng thật to nay lại sấm chớp đùng đùng, mây đen cuồn cuộn cùng uy áp như che trời lấp biển.
Còn có những tiếng kinh hô không ngừng vang lên...!Nhưng hai người bên trên đỉnh núi đã không để ý được nữa, trong mắt họ chỉ còn có nhau.
"Tiểu chút chít, lại đây."
Âm thanh nam tính quen thuộc rõ ràng lại tràn ngập tình cảm nhộn nhạo kéo về tâm trí hoảng hốt của Bạch Cửu.
Nó dời mắt khỏi bầu trời, dời đến trên thân ảnh không được chỉnh tề của ai kia.
Thời điểm chạm đến đôi mắt kia, nó cảm thấy bản thân như muốn chết chìm trong đó.
Nó không biết thời điểm nào bản thân cử động, chỉ biết đến lúc được đôi bàn tay to rộng, an toàn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nó đến ấm áp nó mới giật mình tỉnh lại.
"Chít chít..."
Từng hạt từng *** *** *** trong suốt không ngừng từ đôi mắt đen tròn xoe của nó rơi ra, rớt xuống lòng bàn tay nam nhân mà như rớt vào tim hắn, khiến nó lủng lỗ chỗ, đau lòng muốn chết.
"Đừng khóc.
Không phải đã nói không được đi một mình sao?"
Nam nhân bất lực lại hờn giận vừa giúp nó li3m đi nước mắt vừa khiển trách.
"Chít chít..."
Không phải ta muốn đi đâu...!Bạch Dữ, ta không muốn rời khỏi ngươi đâu...!Ta tìm ngươi thật khổ...
Tiểu chuột khóc đến thương tâm, không ngừng biện bạch trong lòng.
Bạch Dữ hôn lên miệng nhỏ của nó, lại hôn lên bụng nhỏ căng tròn của nó, không nói gì nữa.
Không phải Bạch Dữ muốn trách nó.
Hắn biết tất cả là do tâm ma kiếp quấy nhiễu, nhưng hắn sợ hãi không thể không phát ti3t tâm tình.
Tâm ma của tiểu chuột là nơi nó sinh ra.
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây độ tâm ma là vì đây là nơi nó đến.
Tâm ma của hắn cũng là ở đây.
Hắn kháng cự nơi này là vì đây là nơi nó đến, hắn sợ nơi này mang tiểu chuột của hắn đi.
May mắn...!May mắn trong lòng tiểu chuột có hắn, bởi vì hắn mà phá được tâm ma.
May mắn nó đang ở đây, đem hắn từ tâm ma kiếp trở về.
Thành cũng ở đây, bại cũng ở đây.
Đỉnh độ kiếp cuồn cuộn lôi điện, không dứt mà đổ ào ào xuống nơi này, nhấn chìm hai thân ảnh đơn bạc.
Ở dưới thiên đạo bọn họ thật nhỏ bé, nhưng chỉ cần tâm họ hướng về nhau, thiên đạo cô đơn cũng phải ganh tỵ.
Vậy thì cứ ganh tỵ đi.
Dù sao họ cũng sẽ đi cùng nhau.
Ầm ầm long long long...
Cốc Mẫn Nguyệt đếm không hết số lôi điện đã đổ xuống, tim nàng đã sắp nhảy ra khỏi lòng đến nơi rồi.
Mắt nàng không ngừng hướng về trung tâm của cột lôi điện, hy vọng nhìn thấy bóng dáng nàng mong nhớ, nhưng tiếc rằng lôi điện quá dày, nàng nhìn không thấy.
Cả Long Giới như sôi trào, phạm vi lôi kiếp thật kinh người, ai nấy đều cố gắng tránh xa phạm vi lôi kiếp, khiếp sợ mà nhìn vào bên trong.
Đây là lôi kiếp phi thăng sao?
Như vậy ai có thể sống nổi?
Họ bàng hoàng sợ hãi lại không biết rằng, không chỉ Long Giới, toàn bộ đại lục đều trở lên âm trầm.
Dù họ nhìn không tới mây đen cuồn cuộn, thế nhưng áp lực như có như không đè nặng đỉnh đầu.
Có người không hiểu ra sao mà vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.
Có người tu vi cao thâm lại đã cảm nhận được biến hóa trong đó, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên một ngọn không sơn, Mâu Mân không nhìn bầu trời mà giống