Đám tiên tức đỏ mặt, hận không thể xông lên đánh cho hắn một trận tội dạy hư trẻ nhỏ.
Ấy thế mà thiếu niên kia còn trịnh trọng gật đầu đáp ứng rồi, ngoan ngoãn dựa đầu vào hõm cỏ nam nhân, mắt lom lom cảnh giác nhìn bọn họ.
Mẹ!!
Ngứa răng quá làm sao bây giờ???
Trong lúc họ còn chưa tỉnh hồn, Bạch Dữ đã nhấc chân đi ra khỏi đài phi thăng.
Đến khi hắn sắp theo đường khác rời đi mới có người tỉnh hồn.
"Ấy khoan!!"
Trong đám tiên vang lên hai âm thanh cùng lúc, cực kỳ kích động, không cho Bạch Dữ hay bất cứ ai kịp làm ra hành động gì đã lách mình đến trước mặt hắn.
Bạch Dữ ôm chặt tiểu chuột trong lòng, cảnh giác nhìn hai người.
"Ủa? Đó là...!Ngươi nhìn xem có quen hay không?"
"Mắt mi mù à!! Hai người kia là thuộc hạ đắc lực của Không Vương, địa vị trong thế lực còn hơn vạn lần cái tên Chấn Kình kia đấy!"
"Ồ!!"
Đám tiên bừng tỉnh, lại cảm thấy đài phi thăng hôm nay náo nhiệt quá.
Chấn Kình âm tình bất định nhìn Lục Lang, Lục Ngô chặn đường hai tiên nhân mới phi thăng lên, không có làm ra hành động gì mà đứng đó nhìn chằm chằm họ.
Hôm nay đã định không cướp được người, hai người này Tà Vương cũng không nhận, không còn việc của hắn nữa.
Thế nhưng thế lực của Không Vương lại xuất hiện ở đây để cướp người là chuyện gì? Bất kể là lý nào hắn cũng phải ở lại nhìn xem, có khi Không Vương sắp có động tĩnh khác.
Quay trở lại bốn người đang giằng co kia.
Bạch Dữ thấy họ không động thì hắn cũng không động.
"Này...!Chúng ta không có ác ý đâu.
Ngươi cũng thấy người ở đây rồi đi, họ đều là đánh chủ ý lên các người, là muốn chiêu thu, cái này ta nghĩ ngươi biết."
Lục Lang cẩn thận lựa lời mà nói khi nhìn thấy ánh mắt cảnh giác không giảm của Bạch Dữ.
Bạch Dữ vẫn không nói gì mà chỉ nhìn hắn.
"Dù không có chúng ta thì các ngươi cũng sẽ bị người khác làm phiền, không ngại nghe một chút đi.
Ngươi không cần sợ có người sẽ làm hại mình, dù có thì cũng không phải lúc này.
Trước khi các ngươi rời khỏi Nghịch Trì, hoàn thành chuyển hóa tiên lực thì thiên đạo sẽ bảo vệ các ngươi, không ai có thể công kích các ngươi được."
Lục Ngô tiếp lời Lục Lang.
Bạch Dữ vẫn không nói.
Hai người nhìn vậy cũng biết đối phương đều hiểu rõ, không phải phường không có bối cảnh, dễ bị dụ dỗ.
Nhưng trước chưa nói hai người có muốn dụ dỗ họ hay không, mục đích của họ là tìm người trước.
Có điều nếu có thể thì chiêu mộ luôn cũng được.
Dạo này Tà Vương vươn tay quá rộng, khả năng sẽ xảy ra biến cố, nên cảnh giác vẫn phải cảnh giác.
"Ta nghĩ ngươi cũng đã có chủ ý rồi, chúng ta lần này đến là có việc riêng, sẽ không nói chuyện chiêu mộ, có thể cho chúng ta chút thời gian để nói chuyện không.
Ngươi có thể yên tâm là, trước khi chúng ta rời đi, đám người này sẽ không động ngươi."
Lục Ngô vừa nói vừa liếc mắt qua đám tiên, ai nấy đều thức thời mà lùi về sau một bước, tỏ rõ quan điểm bản thân.
Bạch Dữ cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Chắc ngươi cũng muốn đến Nghịch Trì, chúng ta vừa đi vừa nói thôi."
Lục Ngô cực kỳ thấu hiểu mà đưa ra chủ ý.
Bạch Dữ không có ý kiến, theo chân họ rời đi, đến cái nơi gọi là Nghịch Trì.
Có muốn tham gia thế lực nào không hắn đều nghĩ hết rồi.
Tham gia thì nhất định phải tham gia, còn phải là thế lực tốt, có thể phụ giúp hắn tìm đường đưa tiểu chuột về.
Nó đã trì hoãn ở tu chân giới hơn bốn trăm năm mươi năm, bên kia là đã là cái dạng gì...!Nếu có thể về càng sớm thì càng tốt.
Bốn người rời đi trong ánh mắt chuyên chú đến quyến luyến của chúng tiên, một đường tìm đến Nghịch Trì.
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Trước đó Lục Ngô đã phong tỏa không gian xung quanh học, không để người ngoài nghe thấy những gì họ nói.
"Hai người chắc còn chưa hiểu rõ thế lực ở Đại Thiên đâu đúng không?"
Lục Lang so với Lục Ngô hoạt bát hơn, thích nói chuyện tào lao hơn nên bình thường toàn là hắn nói, lúc cần đàm phán cái gì mới để Lục Ngô ra tay.
Bạch Dữ từ đầu trừ nói mấy câu chọc người ngứa răng với Bạch Cửu thì đều không nói gì nữa, cho người ta cảm giác đặc biệt lạnh lùng.
Lúc này hắn cũng chỉ