"Ta thích, không được sao?"
Bạch Dữ bình thản nói.
Hai người đối diện với nhau cũng chừng nữa khắc, Bạch Cửu đáng thương mà bại trận.
Nó cúi đầu bĩu môi hờn dỗi.
"Ngươi có chuyện giấu ta có phải hay không?"
Bạch Cửu luôn cảm thấy đối phương đối với mình có nhiều mâu thuẫn.
Hắn tốt với nó nhưng lại không buông hết thật lòng...!Nói như vậy cũng không đúng lắm, tuy nhiên, nó biết đối phương có nguyên nhân gì đó mới đối xử với nó như vậy.
Bạch Dữ nhìn cái môi đang trề ra thật lớn của nó thì nhướng mày.
"Tại sao hỏi vậy? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Hắn chạm nhẹ vào mái tóc trắng chẳng khác gì mình của đứa nhỏ nhưng lại cho hắn cảm giác mềm mại hơn nhiều, giống như nguyên hình của nó vậy.
"Rất tốt...!Chính là ta cảm thấy không đúng.
Có phải ta làm sai cái gì không?"
Bạch Cửu cũng không biết tại sao bản thân lại nghĩ như vậy.
Nhưng nếu có một ngày Bạch Dữ bị thương hay thậm trí là chết đi, nó vẫn cảm thấy nguyên nhân là do mình...!
Nếu Bạch Dữ đối với nó tốt nhưng không phải do hắn mong muốn, vậy cũng không cần lại đối với nó quá tốt.
Nó sẽ trưởng thành.
Tuy không có đôi cánh lớn như A ông, hay hàm răng cùng móng vuốt sắc nhọn như a phụ, thì nó vẫn muốn bảo vệ cho Bạch Dữ, chứ không phải là đối phương một mình làm tất cả cho nó nhưng không thật lòng muốn vậy...!
Cho đến tận lúc này, Bạch Dữ cũng đã là ân nhân của nó rồi.
Nó cũng không còn ngây thơ như trước nữa.
Nó cũng cảm nhận đến được tâm tình của Bạch Dữ, dù chỉ có một chút.
Nhưng nó để ý, nó không thể làm như bản thân không biết.
Bạch Dữ nghe nó hỏi mà đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Đối với cảm xúc khổ sở trong lòng đối phương là do mình mà sinh ra, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn cũng biến lạ, đúng hay không?
"Không phải tại ngươi."
Bạch Cửu nghe âm thanh có chút trầm đến quá mức này tim cũng run lên một cái, nó theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nhưng trước mắt lại tối sầm đi, mắt của nó đã bị đối phương che lại.
Không thể nhìn đến biểu cảm trên mặt đối phương khiến nó trong lòng hoảng hốt khó tả.
"Bạch Dữ! Ta..."
"Không cần sợ, tiểu chút chít.
Cho đến khi ngươi có thể một mình gánh vác hết mọi thứ, ta vẫn sẽ thay ngươi gánh."
Âm thanh trầm thấp, dù vương chút non nớt của đứa nhỏ nhưng không tha người nghi ngờ, chặn lại lời nói đã đến bên môi của Bạch Cửu.
Không biết tại sao, nhưng Bạch Cửu không dám nói nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Vậy mà...!Khiến cho Bạch Cửu bất giác quên đi hết những thứ loạn thất bát tao không hiểu rõ trong đầu là khi...!Trước khi đối phương bỏ tay ra, Bạch Cửu cảm giác đến một xúc cảm mềm mại, có chút ấm lạnh đan xen lướt qua trán mình...!Bạch Cửu ngồi ngốc hồi lâu cũng chưa tỉnh lại được.
Bạch Dữ vừa làm cái gì...!Với nó vậy?
Bạch Dữ hắn...!
Bạch Dữ làm cái gì chính hắn cũng không hiểu, nhưng hắn lựa chọn bỏ qua.
Chỉ là hắn muốn làm, không có nguyên do gì cả.
Còn thật sự có gì hay không, hắn cũng không muốn nghĩ.
Ít nhất là bây giờ, hắn không muốn nghĩ.
...!
Chuyện ngày hôm đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu Bạch Cửu.
Nhưng chỉ có khi nào nó im lặng nhìn đến Bạch Dữ, cảm xúc hỗn loạn kia mới trồi lên, còn lại đều rất tốt.
Tuy nhiên, số lần nó trộm nhìn Bạch Dữ lại nhiều hơn.
Nó nghĩ nó làm đến cẩn thận, nhưng sao có thể qua mắt được Bạch Dữ đây.
Nhưng Bạch Dữ lựa chọn không để ý đến, tình trạng này cứ thế kéo dài đến tận nữa tháng.
"Bạch Dữ, đây là nơi nào?"
Bạch Cửu có cảm giác tim đập nhanh vô cùng khi nhìn đến khoảng trời tối đen phía trước.
"Ngươi sợ?"
Bạch Dữ nhìn nó hỏi.
"Ừm."
Bạch Cửu thành thật đáp.
Áp lực bên kia thật sự rất lớn.
Rõ ràng họ còn cách rất xa, nhưng Bạch Cửu vẫn rất khó thở.
"Ta phải vào bên trong đó, ngươi không thể vào cùng ta."
Bạch Dữ đối với nó nghiêm túc nói.
Bạch Cửu lại không nói gì mà chỉ nhìn hắn.
Nó cảm giác đối phương sẽ nói cái chuyện mà nó không hề muốn nghe.
Có đôi khi, Bạch Dữ cảm thấy thích một tiểu chuột nhỏ ngây ngô chẳng hiểu gì hơn.
Nhưng đứa nhỏ rồi cũng sẽ trưởng thành thôi, đúng không?
"Ta đưa ngươi đến một nơi, ngươi ở đợi ta."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói, biểu tình nghiêm túc không tha nghi ngờ nhìn Bạch Cửu.
"Vậy bao giờ ngươi mới đến đón ta?"
Bạch Cửu rủ người xuống.
Nếu lúc này nó còn ở trong nguyên hình, đảm bảo tai cũng sẽ cụp xuống, mềm người đáng thương không thôi.
"Khi nào ngươi