Nén hương chỉ còn một chút là tắt đi.
"Có chuyện gì vậy?"
Hành động cầm lên ngọc giản của Mộc Tâm Vi có rất nhiều người thấy nên đâm người bên ngoài bắt đầu xôn xao hỏi nhau.
Đám gia chủ cũng nghi hoặc không thôi, ai nấy đều đưa mắt nhìn người của hiệp hội, Khâu Phong cũng không thờ ơ như ban đầu nữa.
Nhiếp Minh chỉ cười cười.
"Thời gian đã hết, mời đặt ngọc giản xuống."
Ông đề lên chân khí quát lớn.
Đám luyện đan sư vẫn còn sầu não cũng buộc lòng phải đặt ngọc giản về mâm.
Mộc Tâm Vi thở nhẹ một hơi, có chút như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Đa tạ."
Nàng mềm mại nói với thiếu niên bên cạnh.
"Hả?"
Nhưng thiếu niên lại không hiểu mà ngây ngốc hỏi lại.
Tạ Thanh đứng gần nên nghe thấy, có chút không hiểu mà nhìn Mộc Tâm Vi.
Ngoài hắn ra còn có một số người nữa cũng không rõ.
Hành động trước lúc hết thời gian của nàng họ cũng thấy nhưng không kịp tìm tòi.
Bây giờ nghe nàng nói ánh mắt họ đều dồn lên thân hai người, mà một người có vẻ cũng không biết gì như họ.
"Cái này là gì?"
Mộc Tâm Vi cầm cây linh thảo trên bàn lên nhìn nó hỏi.
"Hoàng Âm thảo."
Bạch Cửu nghẹo đầu đáp ngay.
Mộc Tâm Vi cười.
Nụ cười này thật sự là quá khó thấy, sợ rằng cùng huyết thống với nàng như Mộc Tâm Duyệt cũng khó mà nhìn đến.
Vậy mà nàng lại vì một lời nói của thiếu niên lang xa lạ mà cười, còn rất thật tâm.
Nhưng đổi lại, nàng cười thì người khác nhíu mày.
"Nói bậy gì vậy? Đó là Lục Âm thảo mới đúng!"
Trình Húc ngay lập tức lên tiếng phản bác.
Lời ông ta nói cũng là tiếng lòng của rất nhiều người.
Cả thiên tài đan đạo của Thiên Đan Tông là Diệp Khanh cũng cho rằng như vậy, y khinh thường nhìn Bạch Cửu.
Bạch Cửu không hiểu vấn đề ở đây cho lắm, nhưng đối với người khác phản bác lời nói của mình với Mộc Tâm Vi nó cũng không quan tâm.
Nó nhìn Mộc Tâm Vi cười thì cũng biết đối phương cho rằng như vậy.
Thế thì hết chuyện để nói rồi còn đâu.
Mộc Tâm Vi đã hai lần nhắc nhở nó nên nó mới đáp lời với nàng thôi, người khác nó không quen được không.
Trong lúc bọn họ bàn cãi thì người của hiệp hội đã đi thu gom ngọc giản về, sau đó đệ trình lên trên.
Khâu kiểm tra ngọc giản sẽ do Nhiếp Minh, Chử Nham và Lôi Chấn ba vị luyện đan sư có cấp bậc cao nhất hiệp hội đảm nhiệm, đảm bảo công bằng công chính liêm minh.
Vậy nên không có ai dị nghị gì cả, đều im lặng chờ đợi.
Trên đài dự thi Trình Húc thấy Bạch Cửu lơ mình thì sắc mặt có chút khó coi.
Ông ta dù gì cũng có cấp bậc cao hơn, tất nhiên nên được tôn kính.
Càng nghĩ ông ta càng nhìn Bạch Cửu không vừa mắt.
"Mộc tiên tử không phải cũng nghĩ như vậy đó chứ?"
Nói không được Bạch Cửu thì ông ta đảo qua Mộc Tâm Vi.
Dù sao chuyện là nàng gợi nên.
Mộc Tâm Vi không nói lời nào nhưng nàng cầm cây thảo dược mới nãy lên.
Bùm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, cây thảo dược rất nhanh đã được ngọn lửa trong tay Mộc Tâm Vi bao trùm.
Hành động này của nàng thu hút mọi người dời mắt đến, nhiều người không rõ tình hinh thì hơi bàng hoàng nhưng ai cũng im lặng nhìn xem.
Thời điểm ngọn lửa bao trùm cây linh thảo đã có hai người nhíu mày.
Tạ Thanh trong lòng đã có phán đoán, âm thầm cười khổ.
Nhưng Diệp Khanh thì sắc mặt rất khó coi.
Cho đến khi cây thảo dược bị luyện chế hết, chỉ còn lại chất lỏng tinh túy có màu hắc hoàng thì ai cũng méo mặt ra.
Hoàng Âm thảo!
Đáp án rõ rành rành.
"Sao có thể!?"
Trình Húc bất chấp phong phạm đại sư mà quát lên.
Mộc Tâm Vi sẽ không trả lời ông ta, nàng từ trong không gian giới cầm ra một cây thảo dược giống vậy đặt vào mâm.
Hiệp hội lần này thật là hiểm ác.
Đây là tiếng lòng của rất nhiều luyện đan sư trên đài thi đấu.
"Cái chiêu trò này chắc là ông nghĩ ra sao?"
Khâu Phong chẳng vui vẻ gì nhìn Nhiếp Minh.
"Sao lại nói vậy? Đề bài cũng chẳng đánh đố gì ai! Ai có năng lực thì nhận ra được thôi.
Chưa kể, cái bô này cũng đừng chụp lên đầu ta a."
Nhiếp Minh nhếch môi, mở miệng là "cái bô", một chút phong phạm cũng không có khiến người mặt mày nhăn nhó.
Lời của ông tất nhiên không ai dám phản bác.
Mà lại, nó quá đúng đi.
Có tránh thì tránh người không có ánh mắt, nhìn không ra được thảo dược.
Một luyện đan sư nhưng nhận biết sai lầm, hậu quả cũng nên thừa nhận