Chử Nham bị tiếng ồn này làm bừng tỉnh, khó chịu nhìn ông ta.
"Ta..."
"Nếu không thể giữ được trật tự thì đi xuống đi."
Chử Nham cũng không đợi ông ta nói nhảm, thả một câu rồi không quan tâm nữa, bắt đầu xem xét hai...!Ba viên đan dược trong tay.
Trình Húc dù có tức giận cũng chỉ có thể giấu đi, ánh mắt không tốt vẫn không rời nơi này, muốn xem Bạch Cửu xấu mặt.
Đan dược không có đan hương, dù có nhiều hơn thì cũng làm được cái gì.
Nhưng có người không nghĩ như hắn.
Mà Chử Nham đang kiểm tra đan dược thì lại càng khỏi nói, lão chấn động không thôi.
"Đây là..."
Chử Nham có chút nói lắp nhìn đan dược trong tay.
Một cái tay bỗng nhiên vươn ra, bốc lấy một viên đan dược đưa lên xem.
Bởi vì Nhiếp Minh giơ đến trước mặt nên rất nhiều người không nhìn thấy lúc này cũng nhìn được.
"Đó là!"
"Cực phẩm đan!"
"Sao có thể?"
Một đám người chấn động đến rớt cằm nhìn viên đan dược sáng óng ánh kia.
"Nhưng tại sao lại không có đan hương?"
Có người nghi vấn hỏi.
Xung quanh một mảnh im lặng, không ai hiểu được vấn đề.
"Không có đan hương sao có thể là cực phẩm đan được?"
Trình Húc lần này biến khôn, nhỏ tiếng nghi vấn.
Nhưng sự chất vấn trong lời nói của ông ta ai cũng nghe ra, còn cả khinh thường nữa.
Chử Nham không quan tâm ông ta nữa, nghiêng đầu suy ngẫm.
"Ta từng đọc được trong một cuốn tàng thư nói về việc này."
Bỗng nhiên một âm thanh mềm mại vang lên thức tỉnh đám người.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người nói chuyện.
Mộc Tâm Vi từ hôm qua hình như đã trở nên nói nhiều hơn trước đây.
Mà Mộc Tâm Vi cũng không để ý cái nhìn của người khác, cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
"Đan dược cực phẩm vốn dĩ không có mùi hương."
Nhưng chưa đợi cô nói thì Nhiếp Minh đã nói rồi.
Mộc Tâm Vi nhìn ông, gật đầu.
"Chuyện này..."
Tự nhiên nghe đến một cách nói khác về đan dược cực phẩm, đám người có chút không tiếp nhận được.
"Tại sao lại như vậy?"
Tạ Thanh cũng không nhịn được mà nghi vấn.
"Đan được khi luyện chế ra ai cũng nghĩ có đan hương mới đúng.
Nhưng thực chất, đan hương là phần không được khống chế tốt, không thể giữ lại trong đan dược thoát ra ngoài.
Mà càng là đan dược có phẩm chất tốt thì đan hương cũng sẽ ít đi.
Suy ra, đan dược cực phẩm...!Chữ cực phẩm nói rõ nó là hoàn mỹ, đến cả đan hương cũng không thấm thoát đi chút nào.
Đó mới là cực phẩm đan."
Nhiếp Minh giống như một người truyền giáo, khi nói chuyện cũng nói lớn cho tất cả mọi người cùng nghe.
Vấn đề này nên nói là chưa ai từng nghe, nhưng cách giảng thuyết của Nhiếp Minh lại rõ ràng từ trên xuống dưới, để cho người ta tin tưởng điều đó mới là đúng.
"Nhưng tại sao trước nay chưa từng nghe nói?"
Diệp Khanh không tin.
"Đó là tại các ngươi chưa đủ căn cơ.
Có nghiên cứu sâu dày mới có thể nhận ra được, mà không cần bất cứ thư tịch nào đến nói cho các ngươi biết.
Luyện đan sư đối với phẩm chất của đan dược càng tinh thông thì càng yêu cầu sự hoàn mỹ."
Lôi Chấn nghiêm nghị nói.
"Hắn mới có bao nhiêu tuổi?"
Trình Húc bắt ngay ý chính trong lời nói của hắn mà hỏi.
"Vậy để cho Bạch Cửu nói đi.
Tại sao ngươi luyện chế ra được?"
Chử Nham nhếch môi nhìn Bạch Cửu, hí hửng hỏi.
Bạch Cửu nãy giờ một lời cũng chưa nói, mắt cứ láo liên nhìn hết người này tới người kia, có chút...!Giống như đang xem diễn.
Bạch Dữ buồn cười nhìn xem nó, trong mắt đều là cưng chiều.
Tự nhiên bị điểm tên cũng làm cho nó ngẩn ra, một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu hỏi.
"Ta chỉ là nghĩ không muốn mùi hương phát ra, thu hút người khác thôi."1
Bạch Cửu nghiêng đầu nói.
Biểu tình cùng đôi mắt sáng trong của nó ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra nó là nói thật.
Là thật sự nghĩ như vậy nên mới làm như vậy.
"Ngươi đã làm thế nào để phong bế mùi hương?"
Lôi Chấn hỏi lại.
"Lúc dung hợp dược lực thì dùng tinh thần bao vây nó lại.
Tại thời điểm nén đan thì cùng lúc nén luôn tinh thần lực đang bao vây bên ngoài vào thôi."
Bạch Cửu cũng đáp ngay.
Nhưng bởi vì nó đáp quá nhanh nên đám người không kịp tiêu hóa, mặt ai cũng đần thối ra.
Đừng nói là ai, mấy bị luyện đan tông sư này cũng thế mà lại...
Bạch Cửu nói xong cũng không thấy ai phản ứng gì thì nghi hoặc nhìn họ.
Bộ nó nói khó hiểu lắm hay sao ta?
"Cách làm này thật sự có thể."
Nhiếp Minh tỉnh lại