Bạch Cửu hoàn toàn không biết hoàn cảnh xung quanh, nó tâm trí hoàn toàn là chìm đắm trong quá trình luyện đan.
Bên trong không gian của chiếc lò luyện chẳng mấy bắt mắt, còn đen xì như vừa lụm ra từ cái hố xí nào, mấy phần dược lực tinh túy trôi nổi, chờ đợi được dung hợp cùng nhau.
Ca ca!
Bỗng nhiên mấy âm thanh không được vui tai vang lên dọa đám người kinh hãi.
"Muốn nổ lò sao?"
"Đến bước mấu chốt rồi, nổ lò sẽ kinh dị lắm."
Xung quanh đài thi đấu nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt nhìn chằm chằm lò luyện đan của Bạch Cửu.
"Cái lò luyện đan rách nát đó đảm bảo không chịu nổi."
Khâu Phong xấu tính phán.
"Chưa chắc đâu."
Chử Nham không vui với cái biểu hiện nhỏ nhen của lão, lạnh giọng phản bác.
"Cứ nhìn xem đã."
Nhiếp Minh lên tiếng cắt đứt cơ hội tranh cãi của hai người.
Lão nhìn vẻ mặt trầm ổn khác với khuôn mặt ngây ngô của Bạch Cửu thì trong lòng đã có phán đoán.
Quả nhiên, một khắc sau, khi nén hương cuối cùng đã đốt được một nữa thì bầu trời đã vần vũ mây tía.
Theo đó là đan hương nồng đậm đến mức chỉ ngửi thôi cũng thấy tinh thần thanh tỉnh, tu vi ẩn ẩn phun trào.
"Là thất phẩm Hợp Thể Đan!"
"Thiên a!"
"Vậy mà thành công rồi!"
"Bạch đại sư quá giỏi!"
"Chuyến này đến Đan thành thật không uổng phí."
Đám người vui vẻ bàn tán, giống như bản thân mới là người luyện đan vậy.
Khâu Phong hừ lạnh một cái.
Mưu tính bị phá hủy, ông ta sao có thể vui cho được.
Đối với kẻ phá hoại càng thêm không vừa ý, trong mắt chớp động ý tứ không tốt đẹp mà nhìn Bạch Cửu.
Mâu Mân so với ông ta cũng chẳng khác hơn, ánh mắt cũng nguy hiểm lên.
Nhưng không phải đối với Bạch Cửu kẻ đã phá hoại.
Vút!
Trong ánh mắt chuyên chú của đám người, một viên đan dược bay ra ngoài.
Sau khi rời khỏi lò luyện đan, nó mang theo một cái đuôi lửa mà hướng về phương xa bỏ chạy.
Nhưng chưa nói màn chắn bao phủ đài thi đấu, chỉ riêng người chế đan không muốn cho nó thoát thì nó cũng không thoát được.
Một con phong long từ trong lòng bàn tay Bạch Cửu thoát ra, nhanh chóng đuổi theo viên đan dược.
Mà ngũ thải đan kiếp cũng đã dồn lại trên đỉnh đầu, rất nhanh sẽ đập xuống.
"Là Ngũ thải tường vân!"
Khác với thiên kiếp, đan kiếp luôn mang cho người ta tâm tình kích động.
Chưa nói còn là ngũ thải tường vân, đan dược thượng phẩm.
Ầm ầm ầm!
Trong ánh mắt trông mong của đám người, tia lôi kiếp đầu tiên đã hạ xuống.
Chuẩn xác mà đập lên thân viên đan dược còn đang lơ lửng trên không trung, chưa kịp về đến tay chủ nhân của nó tìm che chở.
Viên đan dược run rẩy không ngừng khiến người lo sợ nó sẽ chịu không được mà vỡ nát.
Nhưng may mắn là, phong long bao phủ bên ngoài đã giúp nó đón đỡ một chút.
Không những không vỡ ra mà càng thêm sáng bóng óng mượt, nhượng người thèm thuồng không thôi.
Ầm ầm!
Khi viên đan dược về đến tay Bạch Cửu thì tia lôi kiếp thứ hai đã hạ xuống.
Bảo là đan kiếp đó, nhưng nó cũng chẳng dễ chịu gì đâu.
Nhìn lôi điện chạy trên người mình mà Bạch Cửu trề môi.
Nó vẫn không ưa cái chuyện độ kiếp này chút nào hết á.
Bạch Dữ cười nhẹ, ai mà ưa cho nổi chứ.
Nhưng chính là thiên đạo cũng không muốn thấy ngươi cường đạo có biết hay không?
Ầm ầm!
Không biết là tại sao nhưng đan vân lại đồng thời rơi xuống cùng lúc hai tia lôi điện, đập cho Bạch Cửu mặt xám mày tro.
Bộ dạng nó đón đỡ lôi kiếp thật sự là khiến người không nhịn được cười.
"Đứa nhỏ này nhìn ngốc quá."
Nhiếp Minh bó tay.
Sao lại không phải chứ!
Ai cũng thấy nó ngốc hết á.
Bạch Cửu còn biết vậy mà lại.
Nhưng tiểu chuột nhà nó nên là nuôi ở trong nhà, ngày ngày được chiều chuộng có được hay không? Cứ bị lôi kiếp thăm hỏi suốt sao mà vui cho nổi.1
Bạch Dữ nhếch môi, thật muốn nhắc nhở nó là nó cũng không tự mình độ kiếp.
Nhưng chiều chuộng? Bộ hắn làm còn chưa đủ sao?
Nhìn đan vân tan đi, Bạch Cửu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, biến cố nổi lên.
Không ai kịp phản ứng, Mộc Tâm Vi đã bị trảo thủ xấu xí đen thui khống chế yết hầu.
"Vi nhi!"
Mộc gia gia chủ đứng bật dậy hô lên.
Đám người khiếp sợ không thôi.
Đài thi đấu nháy mắt tản ra, chỉ còn lại Mộc Tâm Vi bị Mâu Mân khống chế đứng yên tại chỗ, cùng Bạch Cửu còn chưa hiểu chuyện gì cũng đứng