Mới đầu hai người Túc gia cứ mãi đuổi theo nên không chú ý lắm tiểu yêu thú kia muốn chạy đi đâu, đến khi nhìn lại thì sợ hết hồn.
"Đừng chạy! Phía đó không đi được đâu!"
Túc Nam hô lên.
Bọn hắn cũng không phải muốn một món thịt thử được không.
Xung quanh người nghe tiếng gào của hắn thì tò mò quay đầu nhìn lại, sau khi hiểu rõ tình huống thì kinh ngạc không thôi.
Đối với tiểu yêu thú phía trước ngu ngốc, không chút ngừng lại mà đâm đầu về phía di chỉ trên không cũng lắc đầu bó tay.
Đó khác nào tìm đường chết.
Ai cũng biết trước khi di chỉ mở ra thì tự ý xông vào màn chắn, phản phệ thế nào khó mà lường được.
"Không nên!"
Túc Nam mắt thấy chỉ còn một chút nữa là tiểu yêu thú kia sẽ đâm vào màn chắn mà sắc mặt khó coi.
Mà Bạch Dữ đuổi tới đối với một màn này còn kinh hãi hơn.
"Bạch Cửu!"
Âm thanh không chút kiềm hãm nổ tung giữa khoảng không.
Mà Bạch Cửu chỉ kịp quay đầu nhìn về phía hắn thì toàn thân đã theo quán tính đâm vào màn chắn, biến mất.
"Phốc!"
Bạch Dữ không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo giữa không trung.
Mười dặm xung quanh tu sĩ đều bị tiếng quát của hắn làm cho hộc máu, người ở không trung thì rớt hết xuống đất.
Càng không nói đến hai người Túc Nam.
"Bạch Dữ! Ngươi không vào được đâu!"
Hỏa Phong cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn còn chưa ổn định thân hình đã nhìn thấy Bạch Dữ lao về phía di chỉ trên không kia.
Tư thái giống như muốn tự sát kia khiến hắn tái mặt hét lớn lên.
Bạch Dữ không chút để ý cứ thế lao tới.
Bùm!
Y như rằng, màn chắn bắn ra một đạo công kích ngay khi Bạch dữ chạm đến nó.
Nhưng Bạch Dữ cũng không phải kẻ tầm thường, hắn nghiêng thân né tránh.
Ầm ầm!
Một tia công kích đó nổ tung trên mặt biển, âm thanh long trời lỡ đất khiến đám người tái mặt trách đi.
Bạch Dữ sau khi né ra thì ngừng ở đó, sắc mặt lạnh tanh nhìn di chỉ cổ thành hiện hữu ngay trước mắt, tâm như hàn đàm trăm vạn năm.
Bên trong màn chắc, Bạch Cửu hoảng loạn nhìn xung quanh.
Nó muốn quay đầu lại xông ra ngoài nhưng phía sau nào có cái màn chắn nào.
Nơi nó đang đứng là một thần điện thật lớn, đối với nó nhỏ bé như vậy là cực kỳ khổng lồ.
Tình huống này dù nó ngốc cũng biết là giống như lần trước, khi nó cùng Bạch Dữ vào di tích động phủ bị truyền tống đi...!Bạch Cửu đứng ngốc ở nơi đó, nước mắt xoát xoát mà rơi xuống.
Bạch Dữ...
Bạch Dữ...
Tiểu chuột nhỏ nằm trên mặt đất khóc đến thê thảm, nhưng Bạch Dữ của nó cũng không xuất hiện.
Nó biết Bạch Dữ để nó ở lại là vì nghĩ cho an nguy của nó, nhưng nó không muốn cùng Bạch Dữ tách ra.
Nhìn biểu hiện của Bạch Dữ lúc nghe nói đến di chỉ cổ thành này, lại thêm Bạch Dữ muốn cùng nó tách ra, Bạch Cửu cảm thấy bất an lạ thường.
Chính vì vậy nó mới không thỏa hiệp cùng Bạch Dữ.
Nếu để cho nó lại lựa chọn một lần nữa, nó cũng sẽ chọn chạy đi tìm Bạch Dữ...
Bạch Cửu khóc mệt.
Nó nằm trên đất suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.
Lúc chạy trốn nó không kịp nghĩ di tích đã mở ra hay chưa, nó chỉ nghĩ Bạch Dữ nhất định đến nơi này nên mới không ngần ngại mà xông vào.
Lúc này ngẫm lại, di chỉ có lẽ còn chưa mở ra.
Nhưng nó lại vào được rồi...!Nếu nó chưa mở thì bây giờ Bạch Cửu nó đã bị màn chắn phản phệ mà chết rồi.
Nếu không chết cũng bị trọng thương, tệ hơn nữa là yêu đan bị hủy.
Đồng nghĩa với việc nó không thể tu luyện nữa, không thể về nhà.
Quan trọng nhất là, không thể cùng Bạch Dữ sống được dài dài...!Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nó run rẩy, khổ sở.
Lần đầu tiên trong đời Bạch Cửu ý thức được nó muốn sống như thế nào.
Nó muốn cùng Bạch Dữ sống đến khi nào Bạch Dữ chết đi nó sẽ chết theo.
Về nhà ý nghĩ cũng không còn đè nặng như vậy nữa.
Tất nhiên nó sẽ không quên, nhưng nó sẽ không rời bỏ Bạch Dữ.
Cho dù là ở thế thú thì đối với nó Bạch Dữ mới là quan trọng nhất.
Người cùng nó sống chung, cùng nó sinh ra đời sau.
Nó muốn sinh cho Bạch Dữ một đám rồng nhỏ, nó muốn cùng Bạch Dữ làm thật nhiều thứ.
Nó muốn sống.
Vậy nên nó cần phải sống sót trước khi gặp lại Bạch Dữ.
Bạch Cửu nghĩ đủ rồi, nó bò dậy đưa mắt