Dù biết rằng, ở trên con đường tu tiên này, việc chết mất xác là chuyện rất đổi bình thường.
Nhưng có người con nào sẽ không nhớ nhung phụ mẫu, Đông Ninh cũng vậy, Bạch Dữ cũng vậy, nó cũng vậy mà thôi.
Mặc kệ là vì cái gì khiến cho một người quật cường muốn tu luyện, miễn là có tín niệm để dựa vào, không sợ con đường phía trước nhiều chông gai và sóng gió.
"A Ninh, gia gia về rồi đây!"
Giọng nói có chút vui vẻ của Đông gia gia vang lên đánh tỉnh Bạch Cửu cùng Đông Ninh đang mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ninh Ninh?"
Đông gia gia đi vào nhà, không nhìn thấy Đông Ninh thì gọi lại.
"Gia gia, con ở đây!"
Đông Ninh bê tiểu chuột Bạch Cửu đứng dậy hô lên, đồng thời chạy vào nhà.
"Gia gia, người xem!"
Đông Ninh giống như hiến vật quý mà giơ Bạch Cửu trong tay ra cho ông lão xem, đôi mắt mang theo tâm tính đứa trẻ nên có chứ không phải như bình thường trầm lặng.
Từ sau khi phụ mẫu không thấy, Đông Ninh trở nên trưởng thành hơn, không còn theo những đứa trẻ khác đi chơi.
Đôi mắt mất đi ánh sáng nên có, làm Đông gia gia rất là đau lòng.
Bây giờ chỉ vì một tiểu bạch thử mà lần nữa nở rộ...!Đông gia gia vừa nhìn đã nhận ra con chuột mà bản thân vớt được dưới biển lên, cứ tưởng là nó chết rồi kia, vậy mà lại còn sống thì kinh ngạc không thôi.
"Con bạch thử này ta vớt ở dưới biển, không ngờ lại còn sống."
Đông gia gia vuốt đầu tôn tử, hiền từ nói.
Lần đó câu được con chuột "chết" này ông lại không câu được cá nên rất không vui.
Nhưng hôm nay vừa bán được cá lại còn được nhìn thấy tôn tử vui vẻ, Đông gia gia cũng không chấp nhặt với tiểu chuột xui xẻo này nữa.
"Con có thể giữ nó lại không?"
Đông Ninh đôi mắt sáng rực nhìn Đông gia gia.
"Được.
Nhìn nó nhỏ như vậy chắc không tốn cơm đâu."
Đông gia gia tất nhiên là không từ chối, còn đệm thêm một câu như thế nữa.
Bạch Cửu bĩu môi, có cũng không cần ăn có được không?
Nếu nó mà cần ăn thì mấy hôm nay đã bị chết đói rồi.
Nhưng ít nhất bây giờ cũng không cần lấy trời làm màn để ngủ nữa đúng không.
"Nó có thể ngủ trên giường không?"1
Đông Ninh vui vẻ ôm tiểu chuột chạy vào nhà.
Bạch Cửu nhìn căn nhà hai gian, một chính một phòng ngủ mà thở dài.
Đúng là nghèo thật.
Tuy bình thường nó toàn cùng Bạch Dữ ở nơi hoang sơn dã lĩnh.
Về nhà cũng là ngủ trong động phủ, chỉ có lúc vào thành ngủ khách điếm thì mới được nhìn đến nhà cửa của con người.
Nhưng nhà cửa đơn sơ như vậy nó cũng mới thấy.
"Chúng ta nên làm một cái ổ cho nó, rồi con muốn mang nó lên giường của được.
Nhưng phải tắm cho nó."
Đông gia gia nhớ lại hình ảnh tiểu bạch thử mà lần đầu tiên mình thấy thì nói thêm.
"Vâng ạ!"
Đông Ninh lại ôm tiểu chuột chạy ra ngoài.
Nó lấy một cái chậu gỗ rồi đặt Bạch Cửu vào, sau đó đứng dậy bắt đầu xoay cái trục ở trên giếng nước bên cạnh.
Bạch Cửu nhanh chân bám lên vách chậu mới không bị nước dội xuống người nó.
"Ngươi phải tắm sạch thơm tho thì gia gia mới cho ngủ trên giường được.
Dù ta thấy ngươi cũng sạch lắm rồi, còn có mùi thơm của cây cỏ nữa.
Nhưng cũng phải làm cho gia gia xem, hì hì!"
Tiểu hài đồng lém lỉnh nhìn tiểu chuột nói.
Nó biết tiểu chuột sẽ không nghe hiểu nhưng nó vẫn nói.
Nhưng để cho nó kinh ngạc là tiểu chuột nghe nó nói xong thì nghẹo đầu nhân tính hóa mà nhìn nó, sau đó nhảy tủm vào trong chậu nước, bắt đầu bơi bơi.
Nể tình ngươi nói ta thơm, ta tắm cũng có làm sao.
Dù sao thì nó cũng thích tắm.
Bốn cái chân bì bõm trong chậu nước nhỏ, còn biểu diễn lộn nhào như con rói cá, một lúc lại nằm vểnh bụng trên mặt nước, rất chi là vui vẻ.
Đông Ninh xem mà đôi mắt tròn xoe sáng rực lên.
Một người một chuột ngồi bên giếng nhỏ tự vui của mình, đến khi Đông gia gia kêu Đông Ninh vào ăn cơm.
Đông Ninh đáp lại ông, sau đó vớt tiểu chuột ra, chạy vào nhà.
Bạch Cửu bị nó đặt trên một tấm vải có chút cũ kỹ.
"Ngươi tự lau đi nhé, ta phải đi giúp gia gia dọn cơm."
Đông Ninh nói xong thì bỏ chạy ra ngoài.
Từ lúc nhìn thấy tiểu bạch thử thì nó đều rất ngoan ngoãn, nên Đông Ninh cũng không