Lại cùng tiểu chuột tách ra nữa rồi...
Nhưng cả hai đều không chết, đó mới là điều quan trọng.
Hơn nữa...!Lúc nãy rõ ràng hắn đã nghe thấy tiểu chút chít kia gọi mình, cũng vì vậy mà lôi kéo hắn từ trong hôn mê tự chữa lành tỉnh lại.
Nhưng nãy giờ hắn gọi nó bao nhiêu lần cũng không được đáp lại, vậy là sao?
Bạch Dữ thật muốn tìm người đến hỏi xem, rốt cuộc là tại vì sao mà lần nào cũng là tiểu chuột kia nắm quyền chủ động, bản thân đều vô lực thừa nhận.
Không thể cùng nó câu thông, nhưng ít ra hắn biết được nó không sao là tốt rồi.
Còn về việc câu thông thì đợi nó lại tìm mình lại tính đi.
Quan trọng là đối phó người trước mặt này.
"Đây là đâu?"
Hàn Tuyết đợi nữa ngày, cuối cùng cũng nghe được lời đầu tiên của y.
"Cổ Thiên Điện, tẩm điện của Thánh nữ."
Nàng nhướng mày đáp, còn nhấn mạnh hai chữ "tẩm điện".
"Tại sao ta lại ở đây?"
Vốn nghĩ đối phương sẽ biểu hiện gì thú vị, vậy mà y vẫn lạnh tanh, còn hỏi thêm.
"Là ta mang ngươi về từ ranh giới hai đại lục."
Hàn Tuyết không nhận được kết quả mình muốn, nhưng nàng cũng không ngại tiếp tục làm cho y hiểu được tình huống của mình.
Nàng cảm thấy ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, chính là nàng biết đối phương có lai lịch gì, vậy nên y hãy hành xử cho khôn ngoan.
"Ta có thể đi chưa?".
Có gì hot? Chọt thử t????a????g — t???????????? t????????????????????.v???? —
Nhưng lão thiên cứ không muốn chiều lòng nàng, để cho đối phương toàn làm những việc nàng không thích.
"Ngươi có hiểu tình huống của mình? Nếu không phải ta cứu ngươi đem về thì có lẽ lúc này ngươi đã bị người người truy đuổi."1
Hàn Tuyết lạnh mặt nói.
Lần này nàng nói rõ ràng luôn, không sợ đối phương không hiểu.
"Tại sao?"
Bạch Dữ cố tình lại không muốn hiểu, đối phương đánh cái chủ ý gì hắn cũng không muốn biết.
Hàn Tuyết đờ người ra.
"Ta đã làm gì mà phải chịu người người truy đuổi?"
Bạch Dữ lại tiếp tục hỏi.
"Ngươi là người của đại lục khác đến đây."
Hàn Tuyết tức gần chết.
"Cái mũ này hơi bị lớn, ta đội không vừa."
Bạch Dữ vừa nói vừa bước xuống giường.
Vừa bước xuống hắn đã nhíu mày.
Bản thân không có mặc y phục...
Bạch Dữ lạnh lùng quay mặt nhìn nữ nhân đang ngồi đần ra bên giường kia.
Thánh nữ? Hừ!
Trong lòng khinh thường, Bạch Dữ từ trong giới chỉ cầm lấy một bộ bảo y mặc vào.
Hàn Tuyết nhìn hành động của y, nghĩ đến lời nói mới rồi, nàng cảm thấy mình gặp lưu manh rồi.
Vậy mà không nhận bản thân không phải người của đại lục khác đến.
"Ngươi nghĩ mình nói vậy thì người ta sẽ tin?"
Hàn Tuyết cố gắng lấy lại phong phạm Thánh nữ của mình, nhướng mày hỏi.
"Sao ta cần phải giải thích cho các ngươi? Ta cùng lắm là bị yêu thú đánh trọng thương.
Ta cũng không mượn ngươi cứu."
Bạch Dữ lạnh lùng nói mò, cũng chẳng quan tâm lời này của mình có khiến đối phương tức chết không.
Hắn nói không sai, cho dù hắn xuất hiện ở bên ngoài màn chắn thì sao? Ai nói không cho phép tu sĩ đi lại gần màn chắn?
Muốn chụp mũ cho hắn? Mơ tưởng.
Để hắn xem, nữ nhân này có ý định gì.
Hàn Tuyết trợn mắt nhìn người kia, rất muốn phản bác nhưng lại không phản bác được.
Bởi vì nàng cũng ý thức được bản thân võ đoán, nhưng người nàng đã đem về, lý nào lại nhả ra.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?"
Bạch Dữ lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngươi thật biết nói chuyện.
Nhưng mà muốn ta thả ngươi đi? Không có cửa!"
Hàn Tuyết nàng không ngại lưu manh một lần, xem ai hơn ai.
Bạch Dữ nhíu mày nhìn nàng ta, nhưng không đợi hắn lên tiếng thì lại nghe đối phương nói.
"Bổn Thánh nữ nhìn trúng ngươi, ngươi cứ an ổn mà ở đây đợi cũng ta cử hành nghi lễ kết đạo lữ đi."1
Bạch Dữ không tin được vào tai mình.
Hàn Tuyết nhìn biểu tình đã có chút thay đổi của đối phương mà trong lòng đắc ý, khó chịu trong lòng cũng giảm đi một chút.
Bạch Dữ trong lòng hiện ra một câu nói thật kinh điển, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Đường đường là một Long vương, cảnh giới tương đương với tu sĩ Độ Kiếp kỳ, vậy mà bị một tu sĩ Hợp thể kỳ ép hôn? Thế đạo biến hóa khôn lường a...
Dù rằng lúc này hắn bị rớt cảnh giới, tu vi không bằng đối phương.
Nhưng cho hắn một năm...!Không, nữa năm thời gian thôi hắn có thể khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, mười người như đối phương hắn cũng có thể đè xuống được.
Nhưng chính là đối phương thừa dịp hắn yếu hơn mà khinh hắn a...!Hắn lại không