Lúc Đông gia gia trở về thì Đông Ninh đang ngủ.
Nó chịu đựng hết hai canh giờ, môi cắn đến bật máu, sau đó ngất đi.
Đông gia gia không biết Đông Ninh trải qua chuyện gì, nhưng thấy nó ngủ thì cũng không có gọi.
Lão nhìn tiểu chuột nằm ở bên cạnh Đông Ninh, cuối cùng cũng không có mang nó về ổ chuột của nó, đóng cửa đi ra ngoài.
Bạch Cửu ở thời điểm lão quay lưng thì hơi hé mắt ra nhìn lão, trong lòng thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại tiếp tục nhập định.
Khi bầu trời tắt nắng, Bạch Cửu gọi tỉnh Đông Ninh.
Đông Ninh từ sáng đến giờ chưa được ăn cái gì, cái bụng kêu vang.
Tiểu chuột liếc mắt nhìn nó, từ trong không gian giới lấy ra một viên ích cốc đan cấp bốn.
Cái này là nó luyện trước đó nhưng chưa kịp bán.
Bạch Cửu lấy một cái lọ bạch ngọc, bỏ viên ích cốc đan vào, lại đổ mấy gáo nước vào, lắc lắc.
Đông Ninh tròn mắt xem, không hiểu gì cả.
"Đây, uống một hớp!"
Nó đưa cái lọ cho Đông Ninh.
Đông Ninh ngốc ngốc làm theo, uống một hớp.
"Thấy sao?"
Bạch Cửu ngốc manh hỏi.
"No!"
Đông Ninh cảm nhận một chút, giật mình thốt lên.
"No là đúng rồi, ích cốc đan mà."
Tiểu chuột lưu manh nói.
Đông Ninh kinh ngạc nhìn nó.
"Giờ hết đói chưa?"
Tiểu chuột lại hỏi.
Đông Ninh ngẩn ra một chút, gật đầu.
"Vậy tiếp tục chạy đi.
Mặt trời xuống núi rồi kìa!"
Tiểu chuột dùng móng nhỏ chỉ chỉ bên ngoài.
Đông Ninh mắt trợn trắng, rất muốn tạo phản.
Nhưng nó chỉ nghĩ mà thôi...
"Ủa Ninh Ninh, con đi đâu vậy?"
Đông gia gia đang bưng thức ăn vào nhìn thấy Đông Ninh chạy ra thì gọi với theo.
"Con luyện luyện! Gia gia người tự ăn đi, con no rồi!"
Đông Ninh hô lên, cũng không dừng lại chút nào.
Đông gia gia nghe mà không hiểu gì cả.
Có ăn gì đâu mà sao bảo no?
Nhưng nhìn Đông Ninh cũng không có vẻ gì là mệt mỏi hay sao cả.
Đông gia gia lắc đầu, không bận tâm nữa.
Mà Đông Ninh cũng nhận ra nó không hề khó chịu như lúc sáng, ngược lại tinh thần còn sảng khoái, bước chân cũng muốn bay lên.
Nó cảm nhận một chút, vậy mà phát hiện bản thân cảnh giới đã đến Nạp Khí tầng chín rồi.
Bạch Cửu thấy nó ngừng lại, còn đờ đẫn ra thì khó hiểu.
"Tiểu Cửu...!Ta...!Ta đột phá Nạp Khí tầng chín..."
Đông Ninh lắp bắp nói, trong mắt là sóng nước dâng trào.
"Cố gắng lên."
Tiểu chuột hiểu ra, động viên nói.
Đông Ninh gật đầu thật mạnh, lau nước mắt, tiếp tục chạy đi.
Hoàng hôn buông xuống trên thân Đông Ninh, còn có tiểu chuột trên vai, ấm áp và tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
...
Đêm đó, lần đầu tiên Đông gia gia nhìn thấy Đông Ninh ngâm dược, lão kinh hãi không thôi.
Bởi vì có Đông gia gia nên tiểu chuột không có hiện thân, nó nằm trong ổ nhìn xem Đông Ninh trong thùng, còn có Đông gia gia đứng bên ngoài lo lắng.
Đông gia gia không biết chuyện gì đang diễn ra, ông chỉ là thấy Đông Ninh đi tắm, tự nhiên nghe tiếng rên rỉ rất nhỏ của nó thì chạy vào xem.
Đông Ninh lúc này cũng không có tâm trí đâu mà an ủi lão.
Thấy Đông Ninh ngày càng đau đớn thì Đông gia gia không nhịn được nữa, vươn tay muốn lôi nó ra.
Nhưng lão không thể chạm đến mép thùng tắm chứ nói chi là người Đông Ninh.
Bởi vì xung quanh thùng nước nổi lên một cơn lốc nhỏ, chặn lại lão.
Cơn lốc chỉ xuất hiện trong phạm vi thùng tắm, một chút dư thừa cũng không có, đối với xung quanh cũng không hề nhấc lên một tí phong ba nào.
Nhưng lại làm Đông gia gia kinh hãi không thôi.
"Gia gia...!Con không sao...!Người đừng lo..."
Lúc này âm thanh đè nén của Đông Ninh vang lên, chấn tỉnh Đông gia gia từ trong hoảng sợ.
Mà gió lốc xung quanh Đông Ninh cũng tan đi, biến mất.
Nhưng Đông gia gia biết, chỉ cần ông động tay đến, nó sẽ xuất hiện lại.
Mục đích cuối cùng vẫn là ngăn cản ông, không cho ông đụng vào Đông Ninh.
Đông Ninh không có khả năng làm được chuyện này, mà biến hóa trên người nó cũng không tự dưng mà có.
Vậy...
"Là vị cao nhân nào? Xin cho biết tôn tính!"
Đông gia gia chấp tay đối với xung quanh hô lên.
Nào có cao nhân nào, Đông Ninh cười khổ.
"Lão chỉ cần biết ta không hại cháu của lão.
Tôn tính gì đó, bỏ đi!"
Ở lúc Đông gia gia nghĩ đối phương sẽ không trả lời mình thì âm thanh này vang lên, quanh quẩn trong căn nhà đơn sơ.
Tiểu chuột nằm trong ổ tự nhiên có chút đắc ý, thần thần bí bí