Lúc mới bắt về hắn cũng không có giam cầm nàng như vậy, nhưng nữ nhân chỉ cần có cơ hội là luôn tìm cách trốn.
Mỗi lần đều khuấy động Hải Thần Tông đến long trời lở đất, La Hầu hắn buộc lòng phải cho Hải Thần Tông một cái công đạo.
Nhưng hắn không giết mà đem nàng nhốt vào đây, ngày ngày đến cùng nàng câu thông, mong có ngày nàng hồi tâm chuyển ý.
Một lần câu thông là hai mươi mấy năm...!Ai cũng muốn hết kiên nhẫn, cho dù là tu sĩ tu luyện hơn ngàn năm như hắn.
Nữ tử mình ưu ái nhưng luôn cho mình sự lạnh lùng, đối với một người có thân phận địa vị như hắn, làm sao chịu được.
Năm đó hắn vốn muốn cùng nàng tổ chức đại điển song tu, nhưng nữ nhân này ở trước lúc đó giết chết đại đệ tử mà hắn ưng ý nhất, vậy nên đại điển không thể làm.
Nhưng cũng đã qua thời gian lâu như vậy rồi, Hải Thần Tông bây giờ cũng khác lúc đó, hắn có thể cùng nàng song túc song phi được rồi.
"Mẫn Nguyệt, ta lại đến thăm nàng."
La Hầu si mê nhìn nữ tử trên giường.
Nhưng nữ tử một cái liếc mắt cũng không cho hắn, đôi mắt vốn đang khép hờ cũng mạnh mẽ khép chặt.
La Hầu tâm tình tốt cũng bay đi mất.
"Mẫn Nguyệt, đã để nàng phải chịu khổ lâu nay.
Ngày này tháng sau chúng ta sẽ tiếp tục đại điển song tu còn chưa kịp làm kia, trở thành đôi đạo lữ được người người ngưỡng mộ ao ước."
Nữ tử trên giường khi nghe đến lời này thì lông mi dài xinh đẹp hơi run lên, nhưng một lời cũng không nói.
La Hầu hắn cũng không cần nàng đáp lại nữa, trước sau gì người cũng là của hắn.
Theo thời gian dài bên nhau, tâm cũng là của hắn mà thôi.
"Hôm nay ta chỉ đến nói cho nàng biết vậy thôi.
Ta đi đây, ngày mai ta lại đến thăm nàng."
Dù sao cũng chẳng được đến chút vui vẻ nào, hắn nói xong thì rời đi.
Cốc Mẫn Nguyệt nghe tiếng bước chân đi xa của hắn, nắm tay đẹp xiết chặt.
Thế nhưng nguyên lực bị khóa chặt cũng không thể giúp nàng phá tan giam cầm mà chạy đi.
Dù vậy...!Muốn nàng cam chịu? Mơ tưởng.
Muốn đại điển? Tốt thôi.
...
"Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Bạch Cửu nắm tay nam nhân kéo kéo hỏi.
Hai người sau khi độ kiếp xong lại ổn định tu vi, lúc này đang trên đường tìm đến hòn đảo nhỏ, nơi chủ sạp kia tìm thấy mảnh nghịch lân của Bạch mẫu.
"Mẫu thân ta có lẽ đang ở Đông đại lục."
Bạch Dữ kéo tay tiểu chuột ôm vào lòng.
Bạch Cửu kinh ngạc.
Nó biết Bạch Dữ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của phụ mẫu hắn.
Nhưng đến nay, trải qua nhiều biến cố như vậy, cứ nghĩ là không tìm được, nhưng sao lại ở nơi này sao?
"Sao mẫu thân ngươi lại ở Đông đại lục?"
Tiểu chuột nghẹo đầu không hiểu.
"Ta cũng không biết, nhưng ta tìm được đồ vật của mẫu thân lúc ở Thánh thành."
Bạch Dữ nhíu mày nói.
Bạch Cửu tròn mắt nhìn hắn.
Hắn buồn cười cốc đầu nó một cái, tiểu chuột này chắc là đang nghĩ nguyên nhân hắn ở lại Thánh thành là vì cái này đi.
Tiểu chút chít ngốc nghếch.
"Hử?"
Đương lúc hai người cách đảo thiềm thừ một dặm thì Bạch Dữ ngừng lại, nhíu mày.
"Làm sao vậy?"
Bạch Cửu thấy hắn phất tay, tạo ra một kết giới xung quanh họ thì khó hiểu hỏi.
"Cổ Thiên Điện."
Nam nhân lạnh lùng nói.
Tiểu chuột ngốc một chút, sau đó bĩu môi.
"Nàng ta thật chấp nhất."
Bạch Dữ nghe âm thanh bực bội của tiểu chuột thì buồn cười, nắm mặt chuột lên hôn một cái.
Tiểu chuột bị bất ngờ nên đờ ra một chút, sau khi phản ứng lại thì hai tay vòng lên, ôm cổ nam nhân đòi hỏi đến ngọt ngào, đi an ủi tâm linh buồn bực của nó.
"Ngươi chỉ được muốn ta thôi...!Được không?"
Tiểu chuột thở hổn hển ngẩng đầu nhìn nam nhân thương lượng.
Bạch Dữ trong lòng buồn cười, nhướng mày lên nhìn nó.
"Muốn độc chiếm?"
Bạch Cửu nghe hắn nói thì lông mi run run hạ xuống, nhưng vẫn cố chấp gật đầu.
Dù bao lâu nay hai người họ vẫn quấn chung một chỗ, nó biết Bạch Dữ cũng thích cùng nó ấy ấy, nhưng hắn cũng chưa nói cái gì hứa hẹn.
"Vậy ngươi càng phải cố gắng hơn rồi."
Bạch Dữ đậu chuột đậu đến nghiện, dù biết nó muốn cái gì cũng nhất định không cho.
Tiểu chuột nghe vậy thì mở to mắt ngẩn ngơ nhìn hắn, không hiểu lắm ý hắn muốn nói nên trông càng thêm ngốc.
"Không phải ngươi nói muốn sinh tiểu long cho ta? Loài người có câu "mẫu bằng tử quý" không phải