Ở bên ngoài, Bạch Cửu chọt chọt gã thị vệ đang nằm trên mặt đất, đắc ý không thôi.
Không ngờ cái thứ dược thất bại phẩm của nó lại có hiệu quả kinh người như thế, không cần làm gì cũng có thể làm đến hiệu quả vô thanh vô tức mê choáng người.
Đúng vậy, chỉ là mê choáng thôi.
Nhưng cũng không phải đơn giản mà tỉnh lại được.
"Đi thôi!"
Bạch Dữ kéo tiểu chuột ngốc bức lên, đi vào trong động phủ.
Nhìn đến nữ tử gầy yếu nằm trên giường kia, song đồng lưu ly bình thường ít biểu tình cũng dâng trào một thứ cảm xúc khác lạ.
Bạch Cửu cảm nhận đến nam nhân khác thường, nhưng chưa kịp nhìn đến thì nam nhân biểu cảm đã thay đổi, trở nên giận dữ khiếp người.
Nó theo tầm mắt nam nhân nhìn đến người nữ nhân xinh đẹp trên giường kia, sau đó nhìn xích sắt trầm nặng của nàng thì hiểu ra.
Nếu người này là mẫu thân của Bạch Dữ thì y tức giận cũng là nên.
Người cũng bị dược của nó mê choáng luôn rồi...!Tiểu chuột khổ não nghĩ.
Nó cầm cái xích sắt lên nhìn nam nhân hỏi.
"Cái này làm sao tháo..."
Choang!
Lách cách! Loảng xoảng!
Đáp lại nó là mấy đạo quang ảnh hiện lên, xích sắt nó cầm cũng đứt làm tám bảy mảnh.
Tại thời điểm xích sắt đứt gẫy, La Hầu bên kia lập tức bị kinh động.
"Là kẻ nào!?"
Âm thanh giận dữ vang vọng Hải Thần Đảo bên dưới đáy biển.
Mà thân ảnh của La Hầu cũng biến mất ngay lập tức.
Hàn Tuyết giống như có cảm ứng, nhanh chóng đuổi theo.
Nàng so với La Hầu chỉ chậm hơn ba tức, đến nơi đã thấy hắn đánh nhau với người.
Mà người đó...!Không ai khác chính là nam nhân nàng ta vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng lại có chút không đúng lắm...
Tại sao không đúng?
Bởi vì nam nhân kia tu vi còn không bằng nàng, tại sao có thể cùng La Hầu cảnh giới Độ Kiếp kỳ tầng ba đánh đến bất phân thắng bại như vậy?
Hàn Tuyết kinh dị không thôi.
La Hầu sao sẽ không giống nàng, nhưng hắn không nhận ra Bạch Dữ.
Đối với người muốn cướp đạo lữ của hắn giận dữ không hết, chiêu chiêu hiểm ác như muốn giết chết đối phương, nhưng điều bị Bạch Dữ chặn hết.
Càng đánh La Hầu hắn càng kinh dị hơn, đối phương một chút cũng không thua kém, còn ẩn ẩn trên cơ hắn.
Nhưng hắn sao có thể nhượng bộ lui binh.
"Thánh nữ, giúp ta đoạt người về.
La Hầu ta nợ ngươi một cái ân tình!"
Âm thanh giận dữ của La Hầu nổ vang trên vùng biển rộng.
Đám người vốn đến tham dự lúc này trốn ở xa xa hóng hớt.
Đối với người đang đánh nhau với La Hầu cũng kinh dị vô cùng.
Nhưng càng nhiều hơn là háo hức, vở kịch này hay quá sức, sao có thể không kích động.
Hàn Tuyết nghe hắn hô thì giật mình bừng tĩnh, lúc này mới đưa mắt quan sát xung quanh.
Rất nhanh, nàng đã nhìn đến nguyên nhân tại sao La Hầu lại kêu nàng hỗ trợ.
Bởi vì cách đó không xa, phía sau nam nhân đang không ngừng đánh nhau cùng La Hầu, một thiếu niên tóc cũng trắng nhưng ngũ quan đáng yêu ngây thơ, trong tay đỡ lấy người mà La Hầu muốn kết đạo lữ cùng đang đứng ở đó.
Thiếu niên luôn ở trong phạm vi bảo vệ của nam nhân nàng muốn tìm, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi trận đánh kia.
Mà hai cường giả Độ Kiếp kỳ đánh nhau, mức độ chấn động lớn cỡ nào, không một ai dưới Hợp Thể kỳ có thể đến gần.
Nên dù bên ngoài bị một đám trưởng lão trong tông bao vây thì thiếu niên vẫn không có chút tổn hao nào.
Việc La Hầu muốn kết đạo lữ với Cốc Mẫn Nguyệt Hải Thần Tông trưởng lão chẳng ai muốn thấy.
Cho dù lúc này họ vẫn nghe theo lệnh của hắn, đối với thiếu niên kia ra tay nhưng vô tâm vô lực, dùng sức cũng chưa tới ba phần.
Nên mãi cho đến giờ cũng không làm gì được đối phương, người vẫn luôn mượn lực của nam nhân kia mà đón đỡ bọn họ công kích.
La Hầu người này làm Tông chủ của Hải Thần Tông cũng được hơn năm trăm năm.
Vốn dĩ đến thời điểm này hắn nên lui màn, nhượng lại vị trí này cho người trẻ tuổi.
Tuy nhiên đều bị ông ta bác bỏ, nói đơn giản là vì trong tông chưa có người thiên phú tốt.
Nhưng đến khi có người rồi, còn là đại đệ tử của ông ta, sau đó bị người giết chết mà ông ta không hề bắt kẻ kia đền mạng, còn muốn kết đạo lữ với nàng ta.
Trong tông vốn đã rất bất mãn,