Phó Gia Bảo húp sạch chén cháo kia, kết quả ôm nhà xí ròng rã ba canh giờ, cũng may là Lâm Thiện Vũ sai người đi mời đại phu bốc thuốc cho hắn mới bớt đau, khá lên một chút, đương nhiên, thuốc kia cũng không vừa uống xong sẽ lập tức khỏi hẳn, Phó Gia Bảo vẫn phải ở trong nhà xí hơn nửa canh giờ nữa, đợi đến khi hắn thật sự có thể thở phào nhẽ nhõm rồi, mới phát hiện trăng sáng đều đã treo cao trên đầu cành từ lúc nào rồi không biết.
Trong lòng Phó Gia Bảo Phó rất không cam lòng, nhưng chuyện này là do chính hắn tự tạo nghiệt, lại có thể trách ai bây giờ? Chỉ có thể kéo lê thân thể mỏi mệt trở về đông viện.
Đến canh giờ này, hạ nhân trong nhà đều đã đi nghỉ ngơi, Phó Gia Bảo ngay cả một người để sai sử cũng không có.
Một đường đi trở về, bốn phía lành lạnh yên tĩnh, hắn đang muốn gọi hai gia đinh vẫn theo theo mình từ trước đến giờ đến, mới đột nhiên nhớ ra bởi vì gần đây hắn làm ra những chuyện kia, Phó lão gia đã đem hai người kia điều đến chỗ khác, hiện tại hai người ở lại Đông viện kia, sẽ chỉ cầm lông gà làm lệnh bài, quả thực đáng ghét giống y chang Lâm Thiện Vũ.
Toàn bộ Phó gia im ắng tối đen, chỉ có Đông viện vẫn còn sáng đèn, rõ ràng là đang chờ chủ nhân của nó.
Phó gia bảo chậm rãi đi vào Đông viện, theo thói quen đi về hướng phòng mình, đi một nửa mới nhớ tới, bây giờ Lâm Thiện Vũ cũng ở trong căn phòng kia.
Bước chân Phó Gia Bảo lập tức dừng lại, do dự nửa ngày, vẫn là đi tới.
Thầm nghĩ: bản thiếu gia mới không ngủ chung một chỗ với bà la sát kia! Bản thiếu gia cầm gối đầu đệm giường đến thư phòng ngủ.
Không ngờ vừa mới đến gần, cửa phòng liền mở, gương mặt của Lâm Thiện Vũ hiện ra ở ngay sau cửa phòng.
Phó Gia Bảo giật nảy mình, lập tức lui về sau ba bước.
Lâm Thiện Vũ lại không lạnh nhạt giống như trước đó, mà là mặt mày mang cười, như cây cối đón gió xuân, nàng nói: "Phu quân đã trở về, thiếp thân đã chuẩn bị cho nước nóng, phu quân vất vả một ngày, mau mau tắm rửa nghỉ ngơi đi!"
Vất vả một ngày...!
Phó Gia Bảo nghe nàng nói như thế đã cảm thấy Lâm Thiện Vũ đang cười nhạo hắn, nhưng lại nhớ đã nghe nàng nói vì hắn mà chuẩn bị nước nóng, lại không khỏi có chút được quan tâm mà lo sợ, thật hay giả? Cọp cái có thể đối xử với bản thiếu gia tốt như vậy?
Thấy Lâm Thiện Vũ nhường đường để hắn đi vào, Phó Gia Bảo nuốt một ngụm nước miếng, cẩn cẩn thận thận đi vào.
Trong phòng có cửa nhỏ thông với phòng bên cạnh, Phó Gia Bảo đi vào xem xét, bên trong quả nhiên đã chuẩn bị nước nóng sẵn sàng, nước bên trong còn có mùi hương hoa.
Đương nhiên, nha hoàn hầu hạ hắn tắm rửa là không có, có điều, sau khi trải qua thời gian bị Lâm Thiện Vũ "tàn phá", Phó Gia Bảo vậy mà bắt đầu cảm thấy, không có người hầu hạ cũng không quan trọng, chỉ cần Lâm Thiện Vũ không đánh hắn là được rồi!
Cửa phòng đóng lại, Phó Gia Bảo vô cùng cao hứng nhảy vào thùng tắm...!
Ngoài cửa, A Hồng đi theo Thiếu nãi nãi đi đến bàn đọc sách trong chính phòng, trông thấy khóe môi nàng cười cười, vô cùng cao hứng đọc sách, không khỏi cảm thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi: "Thiếu nãi nãi, không phải ngài rất chán ghét đại thiếu gia sao? Vì sao..."
Lâm Thiện Vũ lắc đầu, "Lúc trước đúng là có chút chán ghét, hiện tại không còn nữa."
Có chút? A Hồng hơi giật mình, kinh ngạc, từ sau khi Thiếu nãi nãi vào cửa, đại thiếu gia đã nhiều lần làm ra những chuyện khiến Thiếu nãi nãi phải tức giận, nàng còn tưởng rằng Thiếu nãi nãi rất chán ghét đại thiếu gia mới phải.
Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Trên đời này rất nhiều chuyện, không phải cứ không đen tức là trắng.
Người tốt không nhất định sẽ làm cho người khác ưa thích, người xấu cũng không nhất định sẽ cho khiến người ta chán ghét."
A Hồng có chút không rõ, nàng nghi hoặc mà hỏi: "Như vậy đại thiếu gia là người tốt hay là người xấu?"
Lâm Thiện Vũ đáp: "Không phải người tốt, cũng không phải người xấu, chỉ là một người vô cùng bình thường giống như chúng ta mà thôi." Thật ra thì Lâm Thiện Vũ cũng không thích Phó Gia Bảo, cũng không căm ghét hắn.
Ở trong mắt nàng, Phó Gia Bảo chỉ là một tên thiếu gia thích ăn uống, vui chơi mà thôi, bản thân hắn cũng không có lỗi gì.
Có điều khi người này đã thành trượng phu của mình rồi, yêu cầu của Lâm Thiện Vũ không khỏi nghiêm khắc hơn chút, cho dù ai cũng không hi vọng trượng phu của mình thật nhiều tật xấu, không yêu mình, còn hay gây ra chuyện thị phi cho mình nữa.
Trước đó nàng coi là đầu óc của Phó Gia Bảo không rõ ràng, còn nghĩ đánh hắn mấy trận đem hắn hoàn toàn phục mình rồi lại dạy dỗ hắn cho tốt sau.
Nhưng mà hai ngày nay thăm dò nói cho nàng biết, trên người Phó Gia Bảo có không ít ưu điểm so với trong tưởng tưởng của nàng có thể khai quật.
Mặc dù hắn không thông minh, nhưng hắn lại có thể ở tình cảnh chán ghét nàng, hận không thể khiến nàng lập tức rời đi Phó gia, vẫn có thể giữ vững giới hạn cuối cùng, mà không phải bỏ mặc nàng ăn hết chén cháo