Suy nghĩ của Phó lão gia Phó Gia Bảo một chút cũng không hay biết.
Lúc này hắn đã bị Lâm Thiện Vũ kéo đến thư phòng đè ngồi xuống trước bàn đọc sách, lại trơ mắt nhìn Lâm Thiện Vũ trong góc bàn lật ra bảng chữ mẫu cùng giấy bút thả xuống trước mặt hắn, lại tức giận mà không dám nói cái gì.
Lâm Thiện Vũ đứng ở trước mặt hắn, nói: " Hôm nay, vẽ xong mười tờ chữ mẫu, viết xong hết chàng mới có thể ra khỏi thư phòng."
Dựa vào cái gì! Hơn nữa bản thiếu gia cũng biết viết, sao có thể dùng từ vẽ!!! Phó gia bảo kìm nén bực bội trừng mắt nhìn Lâm Thiện Vũ một cái, nhưng ánh mắt vừa chạm tới đôi mắt tĩnh lặng, không chút gợn sóng của nàng, lập tức lại sợ hãi.
Bởi vì hắn nhớ tới đến nắm đấm kinh khủng của Lâm Thiện Vũ, nhớ tới dáng vẻ Lâm Thiện Vũ tay cầm dao găm mặt không chút thay đổi xoẹt xoẹt mấy đường trên người hắn.
Dù là để cởi dây trói, nhưng lúc đó nhìn thật sự rất đáng sợ.
Trong lòng hắn vừa sợ hãi, lại vừa không phục, còn có chút không cam lòng, dựa vào cái gì! Rõ ràng mình mới là trượng phu, rõ ràng nàng mới là người vừa được gả vào Phó gia, thế nhưng hắn phải ngồi ở đây chịu sự kiềm chế của nàng, còn phải bị nàng đánh, cuộc sống này có còn là cuộc sống dành cho người bình thường nữa không đây?
Nghẹn nửa ngày, rốt cục Phó Gia Bảo vẫn không nhịn được mà nói: "Dựa vào cái gì! Ta không làm! Ta không viết!"
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ lạnh lẽo liếc nhìn hắn.
Phó Gia Bảo lập tức đưa tay lên che đầu, co người lại chui vào dưới gầm bàn, hắn vừa co người chui vào bên trong còn không quên kéo cái ghế đến ngăn trở, một bộ sợ Lâm Thiện Vũ sẽ chui theo vào đánh hắn.
Vốn dĩ Lâm Thiện Vũ thật sự muốn đánh hắn, nhưng nhìn thấy phản ứng này của hắn, lại nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, Phó Gia Bảo người này, vóc dáng cao hơn nàng nửa cái đầu, làm sao tính tình lại không khác một đứa trẻ con chút nào vậy chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Thiện Vũ mới chợt nhớ tới tuy rằng Phó Gia Bảo đã thành thân, nhưng năm nay cũng chỉ mới có mười tám tuổi mà thôi.
Thôi vậy, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới mười tám tuổi, vẫn còn ngây thơ và ham chơi, nhưng cũng phải loại người phong lưu thành tính, hư hỏng bại hoại gì, nàng cần gì phải vội vàng ép buộc hắn như vậy? Mấy lần trước đây hẳn là cũng khiến cho hắn phải biết ghi nhớ giáo huấn rồi.
Nàng hắng giọng một cái, nói: "Ra đi, ta nói cho chàng biết dựa vào cái gì."
Người ngồi dưới gầm bàn không chút nhúc nhích, Lâm Thiện Vũ lại nói: "Chàng yên tâm, hôm nay ta sẽ không đánh chàng."
Có lẽ bởi vì thời khắc này giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, không cố tình giả bộ tỏ ra ấm áp, nhu hòa giống như mấy lần trước nữa, vì vậy đã khiến cho Phó Gia Bảo cảm thấy có cảm giác chân thực, hắn thử dò xét hỏi lại: "Thật?"
Lâm Thiện Vũ nhẫn nại đáp: "Ta cam đoan sẽ không ra tay với chàng."
Hai trong mắt Phó Gia Bảo đảo tới đảo lui một hồi, sau đó quyết định tạm tin tưởng nàng lần này.
Hắn chậm rãi từ dưới gầm bàn bò ra ngoài, nhưng thân thể vẫn co cứng chặt chẽ, rõ ràng cực kỳ phòng bị, nếu như phát hiện Lâm Thiện Vũ lại có bất kỳ động tác kỳ quái gì, hắn sẽ ngay lập tức lùi lại về chỗ cũ, đợi đến lúc hắn ngồi vào ghế rồi phát hiện Lâm Thiện Vũ vẫn không có động tác gì, mới rốt cục tin tưởng lời mà nàng đã nói.
Cả người hắn lúc này mới dàn dần thả lỏng, cà lơ phất phơ, xiêu vẹo ngồi lệch sang một phía trên ghế, có chút hiếu kỳ nói với Lâm Thiện Vũ: "Nàng mau nói đi!"
Lâm Thiện Vũ liếc mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhăn lại, rõ ràng rất không quen nhìn tư thế ngồi này của hắn.
Phó Gia Bảo không hề nhúc nhích, hắn thầm nghĩ: dù sao thì mụ la sát này cũng đã cam đoan hôm nay không ra tay với hắn rồi, nếu như nàng dám động thủ, chính là kẻ nói không giữ lời! Sau này bản thiếu gia sẽ không tin tưởng lời của nàng nữa.
Mặc dù lúc này Lâm Thiện Vũ nhìn Phó Gia Bảo rất không vừa mắt, nhưng vẫn rất tuân thủ hứa hẹn, đã nói không đánh hắn, thì thật sự đúng là không có nửa điểm muốn động thủ.
Nàng đứng bên cạnh giá sách lật tìm một lát, lấy ra mấy tờ giấy bày ra mặt bàn cho Phó Gia Bảo nhìn.
Những trang giấy phần rìa đều đã ố vàng, rõ ràng không phải mới lưu lại gần đây, bên trên mỗi trang giấy đều chép một bài thơ cổ, chữ viết rất ngoáy, giống như gà bới, nhiều chữ còn thiếu râu thiếu ria đủ cả, nhìn giống như là bút tích của con nít mới học chữ đã vụng về luyện bút vậy.
Nhưng mà khi trông thấy những chữ này, trên mặt Phó Gia Bảo lại không có chút ngượng ngùng, hắn theo thói quen nghiêng đầu nhìn lướt qua, kỳ quái hỏi: "Nàng cho ta nhìn những này làm gì? Đây đều là do bản thiếu gia viết mấy tháng trước."
A, thì ra là mới viết mấy tháng trước thôi, mà không phải từ mấy năm trước.
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn nghiêng đầu cả người xiêu vẹo, nhịn xuống ý định muốn tiến lên đem tư thế ngồi ngồi của hắn chỉnh lại cho ngay ngắn, nàng nói: "Thân là nam tử, chữ của chàng lại có thể viết kém đến như vậy, ngay cả so với ta, một nữ tử này cũng không bằng, chàng không cảm thấy xấu hổ sao?"
Phó Gia Bảo sững sờ, lại nghe Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Tương lai đi ra ngoài, người người đều sẽ nói chữ viết của chàng ngay cả so với nàng dâu của mình cũng không bằng, chàng có cảm thấy mở mày mở mặt không?"
Đêm tân hôn hôm đó, Lâm Thiện Vũ liền biết Phó Gia Bảo này là một kẻ rất coi trọng sĩ diện, mặt mũi, nếu không hôm qua lúc nàng đánh hắn, hắn sẽ không chủ động đi đóng lại cửa, cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đau mà còn gắt gao ngậm miệng không dám kêu thành tiếng.
Hắn chỉ có ở vào lúc sinh mệnh nhận đến uy hiếp nghiêm trọng mới có thể lên tiếng cầu cứu với người ngoài.
Kể từ khi biết nàng chỉ đánh hắn chứ cũng không dám hại đến tính mạng của hắn rồi, Phó Gia Bảo rốt cuộc cũng không cùng người khác nhắc đến chuyện nàng đánh hắn nữa, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là do nàng chưa hề lưu lại chút dấu vết gì ở trên người hắn, còn chủ yếu vẫn là Phó Gia Bảo bị lòng tự trọng quấy phá, không dám để cho người ta biết hắn ngay cả nàng dâu của mình cũng đều đánh không lại.
Quả nhiên, nghe xong câu nói kia, Phó Gia Bảo lập tức ngồi thẳng người dậy, hắn có chút không dám tin nhìn thẳng vào Lâm Thiện Vũ, lập tức mở miệng phủ nhận: " Không có khả năng, nàng viết chữ có thể dễ nhìn hơn ta? Lừa gạt quỷ hay sao!"
Phó Gia Bảo chưa hề nói ra ở trong mắt hắn, thật sự vẫn cảm thấy chữ của mình rất đẹp.
Dù sao hắn trộn lẫn chính là trong vòng nhóm công tử thiếu gia nhà giàu, ăn chơi phóng túng không cần làm gì mà, rất nhiều tên ngay cả mặt chữ còn không phân biệt được đầy đủ đâu! Hắn có thể nhận biết hết các mặt chữ, còn có thể viết, cho dù chữ viết có chút sai sót, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho hắn hắn đi ngang, dẫn đầu trong cái vòng hoàn khố của huyện Nhạc Bình này rồi! Huống hồ gì, trong lòng hắn, Lâm Thiện Vũ chỉ là con gái của một nông hộ, mà đã là nông hộ thì có thể có mấy người nhận biết được mặt chữ, nói chi đến việc mua giấy bút nghiên mực mà luyện chữ.
Phó Gia Bảo cảm thấy, mặc dù mẫu thân của Lâm Thiện Vũ là con gái của tú tài, nhưng mà Lâm Thiện Vũ có thể nhận biết hết các mặt chữ đã không tầm thường rồi, chữ viết làm sao còn có thể đẹp mắt hơn hắn được chứ? Nàng nhất định là đang nói quá lên thôi! Nhiều nhất cũng chỉ tương đương với hắn mà thôi!
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Phó Gia Bảo đã nhìn thấy Lâm Thiện Vũ vung tay viết chữ, ánh mắt của hắn dừng lại, hai mắt càng mở càng lớn, miệng cũng càng ngoác càng to.
Chỉ thấy Lâm Thiện Vũ vô cùng quen thuộc cầm bút lông lên, ở trên trang giấy đã được trải bằng phẳng viết xuống bốn hàng chữ, là một bài thơ, còn vừa vặn đúng là bài thơ mà Phó Gia Bảo đã viết trên tờ giấy đó.
Bởi vì sau mỗi hàng chữ của Phó Gia Bảo vẫn còn rất nhiều khoảng trống, đầy đủ cho Lâm Thiện Vũ ở ngay chỗ đó lại viết xuống một hàng chữ khác.
rõ ràng là những chữ giống nhau, nhưng mà chữ do Lâm Thiện Vũ viết ra, từng nét từng nét đều hợp quy tắc rõ ràng, bên trong từng nét chữ còn mơ hồ nhìn ra sự sắc bén giống như đao kiếm vậy, đặt ở bên cạnh chữ viết của Phó Gia Bảo, lập tức đem mớ chữa qua quýt, ẩu tả kia đè ép thành cám bã, quả