Lúc Họa Thúy lui ra ngoài, trên mặt vẫn tràn ngập dáng vẻ thì ra là thế, hóa ra Đại thiếu gia vẫn luôn muốn ly hôn với Thiếu nãi nãi! Đúng là phải như vậy! Đại thiếu gia tốt lành, thiện lương đến thế, Thiếu nãi nãi lại đối xử với ngài ấy tồi tệ như vậy, ngày thường thì luôn lạnh nhạt hờ hững với Đại thiếu gia, lại còn xấu tính đến độ để cho Đại thiếu gia cả người đầy thương tích phải ngủ trên mặt đất, những điều này làm sao có thể là chuyện mà một nương tử nên làm đối với phu quân của mình chứ! Nàng sẽ luôn đồng tình và ủng hộ Đại thiếu gia!
Trong lúc Họa Thúy còn đang vừa đi vừa suy nghĩ phải ủng hộ, giúp đỡ đại thiếu gia thế nào thì đầu bỗng nhiên bị người gõ cho một cái, nàng giật nảy mình, làm rơi cả thùng nước trên tay.
A Hồng tay chống nạnh đứng trước mặt nàng, mắng: "Ngươi đúng là một cô ả lắm tâm tư, không biết nghe lời mà, đã dặn ngươi lúc Đại thiếu gia đang ở thì không được bước vào thư phòng mà? Ngươi là bị điếc không nghe thấy hay là cố ý làm trái lời?"
Họa Thúy vội vàng lắc đầu, xua xua tay nói: "A Hồng tỷ, không phải ta cố ý, ta không biết đại thiếu gia đang ở trong thư phòng."
Đôi mắt A Hồng kéo từ trên xuống dưới dò xét khuôn mặt trắng bệch của nàng, trong lòng không hề tin những gì nàng nói.
Nàng cảm thấy nhất định là Họa Thúy muốn thừa dịp mình không có mặt để chạy đến xum xoe nịnh bợ trước mặt Đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi, nàng ta đang âm mưu muốn cướp đi vị trí đại nha hoàn của mình!
Nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ!
A Hồng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi chỉ vừa mới đến đây có mấy ngày đã học được mạnh miệng, trả treo rồi ha! Có phải đợi thêm vài ngày nữa là muốn leo lên đầu ta ngồi luôn rồi hay không?"
Họa Thúy liên tục lắc đầu, không ngừng giải thích mình không có ý đó.
A Hồng bảo vệ vị trí đại nha hoàn của mình như bảo bối trong lòng, làm sao có thể cho phép người khác mơ ước, thèm muốn? Trong lòng nàng đã nhận định Họa Thúy muốn cướp chức vị của mình, cho nên luôn cảm giác nha đầu này chỗ nào cũng thật đáng nghi ngờ, bây giờ thấy nào bị dọa đến sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, càng cảm thấy nàng là giả vờ.
Nàng hung hăng nhéo Họa Thúy một cái, lớn tiếng sai bảo: "Ngươi, mau đến phòng bếp giúp một tay, ban đêm các chủ tử tắm rửa cần phải dùng nước nóng!"
Họa Thúy: "Vâng, vâng."
Đuổi Họa Thúy đi khỏi đó rồi, trong lòng A Hồng mới thoải mái hơn một chút, nàng nghĩ thầm: Họa Thúy này dáng vẻ đẹp mắt hơn này, tên gọi so ra cũng êm tai hơn nàng, ngay cả làm việc cũng đều nhanh nhẹn, gọn gàng hơn nàng.
Nàng lại không thể nhìn chằm chằm Họa Thúy mọi lúc mọi nơi, lỡ như để nha đầu này tránh được nàng tranh thủ cơ hội đến lượn lờ, xuất hiện trước mặt thiếu gia và Thiếu nãi nãi, như vậy thì địa vị của mình chắc chắn sẽ có nguy cơ bị lung lay.
Nhất định phải tìm cách đuổi nàng ra khỏi Đông viện mới được.
Trong khi hai hầu gái của Đông viện đều có tâm tư riêng, thì lúc này ở trong thư phòng của Đông viện, Phó Gia Bảo vừa mới đóng cửa chính lại, đã nghe được Sử Khấu nhỏ giọng nói: "Trước đây không phải chúng ta đã có ý định dùng một người giả đến kích thích Lâm Thiện Vũ sao? Ta cảm thấy Minh huynh nói không sai, người giả làm sao có tác dụng bằng người thật được? Vừa lúc huynh cứu được một cô nương ở hang ổ của bọn thổ phỉ, nàng vì báo đáp ân cứu mạng của huynh, nhất định sẽ nguyện ý giúp huynh.
Đến lúc đó hai người các huynh chung đụng tới tới lui lui, nói không chừng sẽ..." Sử Khấu nhướng mày nhìn Phó Gia Bảo, cười đến thô bỉ nói tiếp, "Đóng giả làm thật!"
Phó Gia Bảo đang một bên nghe một bên nâng ly uống trà, nghe hắn như thế suýt nữa phun hết nước trà trong miệng ra.
Minh Cảnh thấy sắc mặt của hắn khác thường, hỏi hắn làm sao vậy.
Phó Gia Bảo lắc lắc đầu nói: "Về sau đừng nói những lời này nữa."
Sử Khấu và Minh Cảnh đưa mắt nhìn nhau không hiểu sao hắn lại đột nhiên đổi ý như vậy, lại nghe thấy Phó Gia Bảo nói tiếp: "Ta dự định về sau sẽ chung sống dài lâu với nàng."
Nghe hắn nói như vậy, Sử Khấu và Minh Cảnh đều không dám tin.
Hai người thay phiên nhau tiến lên sờ sờ đầu hắn kiểm tra.
Dưới ánh mắt đang tỏ vẻ không hiểu hai người đang làm cái quái gì của Phó Gia Bảo, Sử Khấu nói với Minh Cảnh: " Minh huynh huynh xem thử xem, có phải đầu óc của huynh ấy đã bị bọn cướp kia đánh hỏng lúc ở trên núi rồi hay không, vì sao bỗng nhiên giống như biến thành người khác vậy?"
Minh Cảnh nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Phó Gia Bảo nói: "Phó huynh, huynh phải nhớ giấu bệnh sợ thuốc là không tốt, hay là tìm một đại phu đến kiểm tra một lần cho chắc đi!"
Phó Gia Bảo liếc mắt, đem hai bàn tay của bọn họ còn đàn đặt trên đầu mình hất ra, nghiêm túc nói: "Đầu ta không có hỏng! Ta đã quyết tâm, sau này muốn cùng Lâm...!nương tử chung sống với nhau thật tốt." Vừa nói vừa dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía hai người, " Hai người các huynh nếu còn coi Phó Gia Bảo ta là huynh đệ, thì sau này đừng nhắc lại chuyện này trước mặt nương tử của ta nữa!"
Sử Khấu và Minh Cảnh lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không biết nói gì đối với sự thay đổi thất thường của Phó Gia Bảo.
Minh Cảnh cân nhắc một chút rồi nói: "Phó huynh có thể nói cho hai người bọn ta biết, vì sao huynh lại đột nhiên thay đổi chủ ý hay không?"
Phó Gia Bảo nhớ tới Lâm Thiện Vũ, hai lỗ tai hơi đỏ lên, có mấy lời hắn không dám nói ra trước mặt nàng, nhưng lại có thể không hề cố kỵ nói cho hai người anh em tốt của mình nghe.
Hắn nhỏ giọng nói: "Trước kia là do mắt ta đui mù, không nhìn ra được chỗ tốt của nàng.
Từ khi ta thoát khỏi hang ổ của bọn giặc cướp, ta mới hiểu được, Lâm...!nương tử là một nữ tử vô cùng tốt." Dường như hắn còn chưa quen gọi Lâm Thiện Vũ là nương tử, cho nên mỗi khi nhắc tới hơi bị không tự nhiên, nhưng lại cố gắng hết sức để thay đổi lại cách xưng hô, thế là một khi ý thức được mình nói sai hắn lại lập tức uốn nắn, sửa miệng lại.
"Biểu hiện bên ngoài của nàng nhìn có chút hung dữ, có hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra lòng dạ lại tốt lành, thiện lương hơn nhiều so với người khác.
Lúc trước ta hiểu lầm nàng, trong lòng luôn cảm thấy nàng là một con người ác độc, còn không chỉ một lần ở trước mặt người khác chửi bới nàng, nàng đều biết tất cả, nhưng cũng không tính toán với ta.
Nếu không phải nhờ có nàng, nói không chừng ta đã..." Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới chuyện Lâm Thiện Vũ đã căn dặn với hắn, vì thế Phó Gia Bảo lại đem chuyện nàng đã cứu hắn nuốt lại vào trong bụng, chuyển sang nói tới chuyện khác.
"Quan trọng nhất chính là, nương tử nàng toàn tâm toàn ý ái mộ ta." Nói đến chuyện này, Phó Gia Bảo lại có chút kích động, "Các huynh ngẫm lại thử xem, muốn tìm một nữ tử không ham tiền tài không yêu quyền thế, lại toàn tâm toàn ý ái mộ mình trên đời này phải có rất khó khăn hay không chứ! Nương tử nàng thật lòng thật dạ đối với ta, ta cũng muốn dùng chân tình đến đáp trả nàng!"
Nhìn đến bộ dáng tình ý chân thành tha thiết của Phó Gia Bảo, Sử Khấu và Minh Cảnh đều cảm thấy giống như mình không quen biết người này.
Hai người cũng biết Phó Gia Bảo đã che giấu một số chuyện then chốt không nói ra, bởi vậy cũng càng thêm tò mò, hiếu kì, muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho Phó Gia Bảo phát sinh thay đổi lớn đến mức độ này chứ.
Sử Khấu ngồi trở lại ghế, sắc mặt vô cùng phức tạp, "Huynh đệ à, huynh quả thật là người dễ thay đổi."
Phó Gia Bảo cười ha ha, "Huynh cứ ở đó mà nhìn và hâm mộ đi!"
Sử Khấu vểnh mũi lên hừ một tiếng, "Hâm mộ cái gì? Hâm mộ huynh bị cướp đánh cho sưng mặt sao?"
Phó Gia Bảo cũng hừ một tiếng, "Dù sao thì hiện tại ta cũng nói trước với các huynh rồi đấy, chờ đến lúc các huynh gặp được nương tử của ta, không được phép xem nhẹ nàng! Nếu như các huynh dám làm cho nương tử của ta tức giận, thì đến lúc hậu quả các huynh cũng không gánh nổi đâu."
Sử Khấu và Minh Cảnh lại càng thêm tò mò, hậu quả gì mà bọn hắn lại gánh vác không nổi chứ?
Phó Gia Bảo không nói thêm gì với bọn họ, mà chỉ dùng một loại ánh mắt của người từng trải nhìn hai người họ, thầm nghĩ: võ công của nương tử ta cực kỳ lợi hại, nếu dám chọc nàng giận nàng sẽ đánh các huynh một trận nhớ đời đến lúc đó xem các huynh có sợ hay không?
Hắn hắng giọng, lại nói tiếp: "Sau này các huynh tốt nhất cũng đừng đắc tội với ta, nếu không để cho nương tử của ta biết, nàng cũng sẽ tức giận.
Dù sao nương tử nàng ấy yêu thích ái mộ ta đến như vậy mà." Nếu như các huynh dám đắc tội ta, ta sẽ để cho nương tử đánh các huynh một trận nhớ đời!
Sử Khấu và Minh Cảnh nghe thấy Phó Gia Bảo lại bắt đầu khoe khoang Lâm Thiện Vũ yêu hắn biết bao nhiêu, quả thực cũng muốn xắn tay áo lên đánh hắn một trận.
Sử Khấu phe phẩy cây quạt trong tay, nói: "À, đúng rồi hôm nay loạt truyện < Uống rượu giang hồ > lại ra sách mới."
Phó Gia Bảo nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Mau cho ta xem một chút đi!"
Sử Khấu lại lắc đầu, nói: "Huynh xem không được, hôm nay sách mới vừa ra, cả thư quán đều đã bị người chen nhau tranh cướp như điên, ta cũng là phải mượn của người khác xem một lát thôi.
Không thì để ta kể lại cho huynh nghe?"
Minh Cảnh bất đắc dĩ nhìn hắn, cảm thấy hắn lại muốn giở trò xấu gì rồi đây.
Phó Gia Bảo hơi thất vọng, nhưng lại rất muốn biết sách mới viết về cái gì, vội vàng bảo Sử Khấu kể lại cho mình nghe.
Thế là Sử Khấu hắng giọng một cái, chậm rãi bắt đầu: "Hôm nay trong sách mới viết về một vị đại hiệp, tuổi trẻ tài cao, hắn và nương tử của mình tình cảm như keo như sơn, vô cùng ân ái, lại còn thường xuyên khoe khoang kể lể phần tình ý này của hai người bọn họ trước mặt người khác."
Phó Gia Bảo không kịp chờ đợi, hối hắn kể tiếp: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Sử Khấu chậm rãi nói: "Về sau, hắn chết."
Phó Gia Bảo: "..."
Cái tên khốn Sử Khấu này rõ ràng đang châm chọc hắn, nhất định là thế! Hừ!
Tuy hai người đến thăm Phó Gia Bảo, nhưng lúc đến cũng đã vào buổi hoàng hôn rồi, lại còn trò chuyện lâu