Hai người đứng đối diện nhau trong phòng, bốn mắt nhìn nhau, người đang trừng mắt thì mang vẻ mặt đầy ấm ức, tủi thân, người còn lại trong tay vẫn còn đang nắm chặt hung khí, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng hết một lúc, một lát sau Lâm Thiện Vũ mới thu chày cán bột, sắc mặt lạnh nhạt mở miệng nói một cách rất đúng lý hợp tình: "Ta quả thật đã nói qua không đánh chàng, nhưng ta cũng không đồng ý cho chàng liếm cổ ta." Ánh mắt lành lạnh nhìn Phó Gia Bảo, tiếp tục nói: "Chàng còn nhớ rõ lúc trước khi bị công công trói lại đưa đến nhà mẹ đẻ đón ta, lúc ấy ta đã nói với chàng những gì không?"
Phó Gia Bảo sửng sốt.
Hắn...hắn đã quên hết sạch sẽ rồi.
Lâm Thiện Vũ vừa nhìn bộ dáng nàng của hắn đã biết ngay là hắn không nhớ rõ, vì vậy nàng chủ động nói: "Lúc ấy ta đã nói qua với chàng, không có sự cho phép của ta,chàng không thể đụng chạm vào ta, nếu không ta sẽ đánh chàng."
Phó Gia Bảo: "..."
Hắn thực mờ mịt, không hiểu gì, không phải nương tử vẫn luôn một lòng ái mộ hắn sao? Hắn đụng đụng nàng, không phải nàng nên vô cùng cao hứng sao?
Mang theo sự nghi hoặc chưa có lời giải trong lòng, Phó Gia Bảo bị Lâm Thiện Vũ ấn tới thư phòng ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Sau đó liền nhìn thấy nương tử nhà mình dọn một chồng sách đến thả xuống trước mặt hắn.
Chồng sách kia ít nhất phải đến hai mươi bản, phịch một tiếng thả trước mặt hắn còn tạo ra một luồng gió.
Nàng nói: "Chỗ sách này đều là do tiểu thúc đưa tới cho chàng, đều là tài liệu sách vở dành cho đồng sinh."
Phó Gia Bảo vừa nghe được đây là sách ngày đó Phó Chu đưa tới, đã muốn hất đi hết, lại nghe nương tử nói: "Ta đã hỏi thăm qua, kỳ thi của đồng sinh sẽ được tổ chức vào tháng hai năm sau, chỗ sách tiểu thúc tặng tới đều là thứ tốt nhất hắn có thể chọn ra được, hơn nữa ở thư viện hắn còn thi đạt vị trí cao nhất, sách mà hắn ghi lời bình chú giải, khắp huyện còn rất nhiều người muốn tranh mà không được, nếu như chàng ném chúng đi, rồi mua sách của người khác về dùng, có thể đạt đến một nửa trình độ như của tiểu thúc hay không nửa còn chưa biết, nếu đi dùng sách như thế, cơ hội để chàng có thể thông qua kỳ thi đồng sinh là bao nhiêu? Mà nếu như chàng thi không đỗ..."
Nếu như thi không đỗ thì sao? Phó Gia Bảo chống lại tầm mắt lạnh lẽo của Lâm Thiện Vũ, bỗng nhiên nhớ lại nàng từng nói với hắn, muốn hắn thi khoa cử, buộc hắn phải học tập, nếu hắn bỏ một ngày không đọc sách, nàng sẽ đánh hắn! Như vậy nếu hắn thi không đậu đồng sinh thì sao? Hắn sẽ có kết cục gì, Phó Gia Bảo thật sự không dám đoán.
Hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương lên án nhìn nàng, "Sao nàng lại có thể nhẫn tâm như thế? Rõ ràng nàng biết ta mới tám tuổi đã không còn nương lại lập tức có mẹ kế, nàng rõ ràng biết Phó Chu là con trai của mẹ kế ta, ta đều đã thê thảm như vậy rồi, nàng là nương tử của ta, không chỉ thu ngọc bội do con trai mẹ kế đưa cho, nàng còn buộc ta đọc sách của hắn đưa nữa!"
Đối với một loạt vấn đề này, Lâm Thiện Vũ đáp lại hắn bằng một quyển gõ bộp vào đầu hắn.
Khí thế gom góp được của Phó Gia Bảo bị một gõ này, đập xẹp lép như bóng xì hơi.
Lâm Thiện Vũ nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của hắn, liền đi đến bên người hắn, nói: "Cho dù chàng có kháng cự như thế nào, người kia đều đã là chính thê của cha chàng, Phó Chu cũng đã là đích tử, nếu như chàng vẫn luôn như vậy, chàng xác định vị trí kế thừa kế gia nghiệp còn giữ được sao?"
Phó Gia Bảo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lâm Thiện Vũ lại nói: "Tháng tám sang năm Phó Chu sẽ tham gia thi Hương, nếu như hắn trúng cử, sau đó vào kinh thi đỗ tiến sĩ, đến thời điểm đó, cả Phó gia đều phải nhìn ánh mắt hắn mà làm việc, chàng xác định chàng còn có thể sống phóng túng, tự tại như thế này sao?"
Phó Gia Bảo phản bác: "Làm sao có thể dễ dàng thi đỗ như vậy? Có rất nhiều người đi thi đến tận bảy tám mươi tuổi cũng vẫn chỉ là một Tú tài, Phó Chu..." Giọng nói của hắn dần dần yếu đi dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lâm Thiện Vũ.
Nàng cứ nhìn hắn như thế nói: "Nếu chàng không nghĩ đến chuyện bị Phó Chu so đến cặn bã cũng không còn, vậy thì mau cố mà học tập cho tốt vào." Nàng xoay người cầm lấy một quyển sách chữ viết chỉnh chu ngay ngắn mở ra xem, nói: "Nếu như chàng thật sự không muốn dùng sách vở của Phó Chu, vậy thì chỉ có thể đi bái một sư phụ thật lợi hại, để hắn dẫn chàng nhập môn."
"Ta đây sẽ bái sư!" Phó Gia Bảo lập tức nói.
Lâm Thiện Vũ mỉm cười, "Cho nên chàng đã quyết định sẽ học tập thật tốt?"
Mặt hắn đỏ lên, miệng than thở: "Ta thấy Phó Chu kia cũng không thông minh bao nhiêu, hắn có thể thi đậu, ta cũng nhất định có thể."
"Tốt." Lâm Thiện Vũ khép quyển sách trên tay lại nói: "Ta chờ phu quân tranh mang một cái cáo mệnh phu nhân về cho ta."
Phó Gia Bảo: "..."
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai bả vai nặng thêm mấy phần, trọng trách quá lớn.
Chẳng qua nhìn thấy nương tử gọi người đem toàn bộ sách vở Phó Chu đưa đến xếp tất cả lại vào trong rương, còn đem cả ngọc bội mà hắn ta đưa cho nàng cũng nhét vào góc xó, ngay lập tức hắn đã cảm thấy cả người đều vui sướng, thoải mái.
Ha ha ha, nhất định là Phó Chu kia sẽ không nghĩ tới, nương tử đối với thứ mà hắn ta tặng cho nàng coi thường, không thèm để ý đến!
Trong lòng cao hứng, cho nên lúc hắn luyện viết chữ mẫu cũng càng thêm dụng tâm, hắn vừa viết xong một chữ to, đã tâm tình sung sướng nghĩ thầm trong bụng, đợi viết xong hết chỗ này, sẽ ra phố chọn mua trang sức cho nương tử!
Sách vở Phó Chu đưa tặng đều bị dọn hết ra ngoài rồi, Lâm Thiện Vũ cũng chỉ có thể để cho Phó Gia Bảo tiếp tục luyện chữ, dù sao trong các kỳ thi, chữ viết tốt cũng có thêm điểm, nhìn hắn tỏ ra nghiêm túc cẩn thận luyện chữ, nàng gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, tiếp tục chế tác son.
Nàng chọn dùng sắc đỏ của hoa phù dung cũng không đậm sắc, sau khi phơi khô màu cũng không đủ đỏ tươi, loại màu sắc này đem làm son vốn là không đủ tươi đẹp, cũng may là nàng đã dùng biện pháp gia công đã học được từ môn phái nữ kia, làm cho nó trở nên khác biệt so với son ở thế giới nà hiện tại, chẳng những mang lại cảm xúc trơn bóng, nhẵn nhụi, màu sắc cũng càng thêm tươi đẹp sinh động, mặc dù chỉ chọn dùng nguyên liệu hoa cỏ bình thường, cũng có thể là do hiệu quả điều chế từ hoa tươi của thế giới này, làm cho nàng tiết kiệm được không ít vốn.
Nàng lại vùi đầu trong sương phòng bận rộn một trận, đem son đã làm tốt chế vào hộp gỗ được chế tác, sau đó ngồi xe ngựa đi ra ngoài, dự định tìm thợ đóng tủ mà nàng đã vẽ sẵn mẫu.
Lâm Thiện Vũ mới rời đi không bao lâu, Phó Gia Bảo đã viết xong hai mươi bản chữ.
Hắn hong khô nét mực, thưởng thức một phen bút tích càng ngày càng tốt của mình, rồi sau đó đặt bút sang một bên, ôm gói bạc to đi ra cửa.
Hắn không trực tiếp đi phố Đông, mà tìm rủ rê Sử Khấu và Minh Cảnh cùng đi.
Nghe nói Phó