Cuối cùng Họa Thúy vẫn được ở lại Phó gia.
Lúc A Hồng dẫn nàng ra khỏi đó thấy nàng vẫn ảo não lo lắng không thôi, thầm nghĩ thật ra nha đầu kia cũng rất đáng thương, vì vậy có lòng tốt khuyên nhủ, an ủi vài câu.
Nàng nói: "Thiếu gia đã cứu cô, cô muốn báo ơn tôi cũng hiểu được, nhưng dù là vậy cô cũng không thể ra ngoài ăn nói lung tung bịa chuyện như thế được!!"
Họa Thúy vội vàng lắc đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ bừng bừng sụt sịt nói: "Tôi không có, từ ngày bước chân vào Phó gia, tôi chưa từng bước chân ra khỏi cửa phủ bao giờ, làm sao có thể đi bịa chuyện, ăn nói lung tung ở bên ngoài chứ?"
A Hồng ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, vốn dĩ trong phủ cũng không nhiều nha hoàn, tính tình của nha đầu Họa Thúy này lại nhát gan, trước giờ cũng chưa từng lôi kéo kể lể với đám nha hoàn khác cái gì, nói chi đến chuyện dám to gan lớn mật chạy ra bên ngoài ăn nói bậy bạ, đồn đãi nhảm nhí như thế, nàng cũng không rõ mấy lời đồn này xuất phát từ đâu nữa, hơn nữa: "Vậy sao cô còn dám nói xấu Thiếu nãi nãi trước mặt thiếu gia? Gan của nha đầu cô cũng thật là lớn, cứ muốn tự tìm đường chết!"
Đôi mắt sưng đỏ còn chưa khô nước mắt, Họa Thúy nhỏ giọng: "Tôi...!tôi nhìn thấy Thiếu nãi nãi đánh thiếu gia, còn...!còn bắt thiếu gia phải ngủ trên đất nữa."
"Chỉ có vậy?" A Hồng kinh ngạc nhìn nàng, "Cho nên cô vì muốn báo ơn, muốn giúp thiếu gia hòa ly?" A Hồng không biết nên nói gì với cô gái này, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận dạy bảo: "Đó là chuyện riêng của phu thê người ta, có mắc mớ liên quan gì với cô đâu? Cô cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì nữa? Phu thê người ta tranh cãi ầm ĩ gì đó với nhau cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đừng nói Thiếu nãi nãi chỉ bắt thiếu gia ngủ trên đất thôi, mà cho dù Thiếu nãi nãi có bắt thiếu gia quỳ ván giặt đồ cả đêm thì cũng không liên quan gì đến cô cả? Cô lấy tư cách gì mà xen vào?"
Họa Thúy mờ mịt nhìn nàng.
A Hồng thở dài, cố làm ra dáng vẻ già dặn lõi đời nói: "Nhớ năm đó, cha mẹ của tôi cứ dăm ba bữa lại náo loạn đánh nhau một trận, cha tôi tức giận ồn ào nói nhất định phải hưu bỏ mẹ tôi, mẹ tôi thì lại giận dữ hô hào muốn xách đao chém chết cha tôi.
Kết quả thế nào cô đoán thử xem?"
Họa Thúy không nghĩ tới giữ phu thê còn có thể nháo loạn thành như vậy nữa, cô trợn to mắt trừng trừng nhìn A Hồng.
A Hồng chậm rãi nói: "Kết quả mới qua hai ngày, hai người bọn họ đã lại hòa hảo, ngọt ngào dính nhau như một đôi phu thê mới cưới.
Cho nên cô thấy đó, Thiếu nãi nãi đánh thiếu gia, thiếu gia kêu la thê thảm thế đó, thật ra cũng không phải là đánh thật, thiếu gia cũng không phải thật lòng muốn hòa ly đâu, hôm nay thiếu gia còn đặc biệt đi ra ngoài chọn lựa mua cho Thiếu nãi nãi một hộp trang sức tràn đầy và mấy sấp tơ lụa đấy thôi!"
Họa Thúy là một cô gái mồ côi, ngay từ nhỏ đã sống cùng với bà nội, do bà một tay nuôi lớn, nàng chưa từng được gặp cha mẹ, đôi phu thê duy nhất nàng quen thuộc chính là nhà tú tài ở đối diện, nhìn bọn họ yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, vì vậy nàng luôn cho rằng tất cả các đôi phu thê trên đời này đều là như vậy, giờ phút này nghe A Hồng nói thế, nàng giống như vừa được mở ra một thế giới mới, cả đầu óc còn mờ mịt choáng váng suốt cả đoạn đường quay trở về.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Lâm Thiện Vũ đến đây.
Nhìn thấy Thiếu nãi nãi tự mình đến chỗ ở của đám người hầu bọn họ, cả đám đều cực kỳ kinh ngạc, vừa mừng vừa lo, A Hồng tự nhận là đại nha hoàn của Thiếu nãi nãi cho nên lập tức bước ra nhận nhiệm vụ dẫn đường cho Thiếu nãi nãi: "Thiếu nãi nãi, ngài muốn tìm Họa Thúy sao? Để nô tỳ gọi nàng ta đến cho ngài."
Lâm Thiện Vũ nhìn nàng mỉm cười, "Xem ra ngươi thật tinh ý." Vừa lúc cửa hàng mới của nàng sắp khai trương, nha đầu A Hồng này tinh ý nhanh nhạy như vậy nếu cứ để nàng ở đây làm một nha hoàn chạy chân trong phủ thì quả là quá lãng phí nhân tài rồi.
A Hồng được khích lệ, vô cùng sung sướng, lập tức cười tít mắt lại.
Chỉ một lát sau, Họa Thúy đã tới rồi, vừa rồi nàng đang giặt quần áo ở sân sau, giờ phút này trông thấy Lâm Thiện Vũ, hai tay lập tức khẩn trương không ngừng chà xát vạt áo.
Lâm Thiện Vũ nhìn một vòng chung quanh đánh giá, tuy rằng đây là nơi ở của người hầu kẻ hạ, nhưng Phó gia đối đãi với người ở cũng không hề tệ, bọn nha hoàn đều ở trong một sân viện nhỏ, cứ bốn người được xếp ở chung một căn phòng lớn, bởi vì có nha hoàn phải gác đêm, cho nên lúc này vẫn còn ở trong phòng tranh thủ nghỉ ngơi, còn những nha hoàn phụ trách làm việc ban ngày, đều đã ăn cơm chiều, đang giặt giũ quần áo y phục cho các chủ tử trong sân viện.
Bởi vì Họa Thúy là theo Phó Gia Bảo về mà không giống các nha hoàn khác đã ký khế ước bán mình cho Phó gia, cho nên có thể một mình ở một gian phòng nhỏ, tuy rằng không rộng rãi sáng sủa bằng phòng lớn, nhưng ở cũng rất là thoải mái.
Họa Thúy thật cẩn thận rót cho nàng một chén nước ấm, nhìn thấy Thiếu nãi nãi không chút ghét bò, thoải mái uống hết, lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây nàng vẫn nghĩ Thiếu nãi nãi luôn ngược đãi thiếu gia, trong lòng nàng luôn mang thành kiến với Thiếu nãi nãi, nhưng mà từ lúc Thiếu nãi nãi ngăn cản thiếu gia đuổi mình khỏi Phó gia, nàng lại cảm thấy nữ tử trước mắt mình xinh đẹp, ôn nhu dịu dàng, cao quý hơn mình biết bao nhiêu lần, bản thân mình chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu quê mùa nơi sơn cốc, cũng khó trách thiếu gia lại coi trọng Thiếu nãi nãi đến như vậy.
Nghĩ đến đây, Họa Thúy tự biết xấu hổ mất mặt cúi gằm mặt xuống đất, lại nghe Thiếu nãi nãi nói: "Họa Thúy, sau này ngươi tính thế nào?"
Họa Thúy có chút mờ mịt, nàng đã như vậy rồi, còn có thể có tính toán gì nữa?
Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm nha hoàn ở Phó gia cả đời sao? Ngươi không muốn gả chồng sinh con sao?"
Họa Thúy kinh ngạc nhìn Thiếu nãi nãi, nhưng vừa nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình, đôi mắt lại dần ảm đạm xuống, "Thiếu nãi nãi đừng chê cười nô tỳ, một người như nô tỳ, còn có người nào chịu bằng lòng lấy nữa." Nàng vốn nghĩ, thiếu gia đã cứu nàng, vì vậy nàng sẽ làm nha hoàn hầu hạ thiếu gia cả đời để báo đáp, nhưng mà hiện giờ thiếu gia đã chán ghét nàng đến như vậy rồi, cho nên dù chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi như thế, nàng cũng không cách nào làm được.
Ngay sau đó, lại nghe Lâm Thiện Vũ đáp lại: "Ngươi là cô nương tốt lành, đàng hoàng, trong sạch, sao lại không có người nào bằng lòng chứ?"
Họa Thúy giật phắt đầu lên, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mắt mình, mãi cho đến mặt trời đã ngả bóng, người kia cũng đã rời khỏi từ lúc nào rồi những lời nói của người ấy lại như vẫn đang quanh quẩn bên tai nàng.
"Đúng là ngươi là bị sơn tặc bắt lên núi, nhưng mà ngoài kia những cô nương đáng thương, số phận khổ cực hơn ngươi cũng không hề ít, chẳng phải các nàng vẫn đang tiếp tục sống vô cùng tốt sao? Ngươi vẫn còn rất trẻ, bộ dáng lại rất tốt, chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện làm một tiểu nha hoàn cả đời sao?"
"Phu quân không