Sau khi đem Phó Gia Bảo ném ra khỏi Lâm gia, đóng cổng lại, hai anh em Lâm gia mới nhìn về hướng Lâm Thiện Vũ, có lẽ là cảm thấy mấy ngày nay Lâm Thiện Vũ trải qua không dễ dàng gì, cho nên thái độ của hai người đối với cô muội muội này cũng tốt hơn một chút, họ cho rằng trước kia tính tình của muội muội vốn cao ngạo, tùy hứng, nay lại phải chịu khổ như vậy, trong lòng nhất định là rất khó chịu, bọn hắn thân là người nhà, lúc này cho dù không an ủi nàng, được, cũng không thể khiến cho nàng dù đang ở nhà mẹ đẻ cũng cảm thấy khó chịu nữa.
Lâm đại ca còn chưa thả cuốc trong tay xuống, hắn nói với Lâm Thiện Vũ: "Mặc dù Lâm gia chúng ta so ra kém Phó gia nhà bọn họ, nhưng cũng không phải dễ khi dễ! Muội muội, hôm nay muội cứ ở lại trong nhà đi, khi nào tên Phó Gia Bảo kia chịu đến nhận sai, xin tha thứ, muội lại cùng hắn trở về sau."
Lâm nhị ca cũng nói: "Dù cho Phó Gia Bảo chịu nhận sai, cũng không thể để hắn dễ dàng đón đại muội về như vậy, nhất định phải dạy cho hắn một bài học!"
Lâm phụ mở miệng: "Đã sớm nghe nói qua Phó Gia Bảo là một công tử phóng túng, thích ăn chơi, nhưng Phó lão gia làm người rất rộng lượng, chính khí, ta vốn cho rằng thanh danh của con trai hắn không dễ nghe, nhưng cũng không quá tệ như vậy.
Không nghĩ tới hắn lại là loại người này." Hắn nhìn xem Lâm Thiện Vũ, áy náy nói: "Là cha có lỗi với con, lúc trước liền nên hủy bỏ hôn ước cho xong."
Lâm mẫu thì cùng Lâm Thiện Lãi đứng chung một chỗ, nghe được ba cha con họ nói như vậy, cũng gật đầu tán thành.
Lâm Thiện Vũ nhìn cả nhà bọn họ, trong lòng hơi có chút cảm động.
Chuyện hôn sự này, vốn là của Lâm Thiện Lãi, là do Lâm đại cô nương tham mộ sự giàu có của Phó gia, mới náo loạn, ép buộc làm cho Lâm phụ đi thương lượng với Phó lão gia đổi người.
Mà từ đi vào Lâm gia đến giờ, Lâm Thiện Vũ phát hiện thái độ của Lâm gia đối với nàng có chút lạnh nhạt, trong lòng cũng hiểu rõ hành động của Lâm đại cô nương đã làm rét lạnh lòng người nhà rồi.
Lúc nàng bị Phó Gia Bảo "vu hãm", nói ra mấy lời kia, cũng chỉ là vì tranh thủ cho mình một vị trí người bị hại, để cho Lâm phụ Lâm mẫu không đến mức dưới sự hướng dẫn của Phó Gia Bảo lấy thân phận phụ mẫu ra áp bách nàng, nàng dự đoán kết quả tốt nhất cũng chỉ là âm mưu của Phó Gia Bảo bị thất bại, Lâm gia an ủi nàng vài câu thôi.
Lại không nghĩ rằng, Lâm gia lại quả quyết đứng về phía nàng vì nàng ra mặt như thế, ngay cả nửa phần do dự cũng không có.
Chạm đến những ánh mắt quan tâm, an ủi Lâm gia, Lâm Thiện Vũ lộ ra một nụ cười cảm, đồng thời ở trong lòng thầm nghĩ: Lâm đại cô nương ơi Lâm đại cô nương, ngươi thật đúng là sống ở trong phúc không biết phúc, có được người nhà tốt như vậy, cũng không biết cuối cùng là ngươi còn có cái gì bất mãn nữa.
Thế là đêm đó, Lâm Thiện Vũ ngủ lại Lâm gia.
Nàng vừa mới xuất giá không lâu, gian phòng kia vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc trước, ban đêm Lâm mẫu mang theo Lâm Thiện Lãi đến phòng nàng.
Một cây đèn nhỏ đặt ở giữa bàn tròn, ba người cùng nhau vây quanh ngọn đèn kia ngồi xuống, Lâm mẫu nói là để cho Lâm Thiện Vũ giúp đỡ thêu thùa, kỳ thật thì Lâm đại cô nương không đụng đến việc thêu thùa, Lâm Thiện Vũ tất nhiên cũng sẽ không, nàng chỉ ngồi bên cạnh bàn, nghịch nghịch kim thêu trong tay, một bên xỏ kim giúp Lâm mẫu, một bên nghe Lâm mẫu cùng Lâm Thiện Lãi nói chuyện với nàng.
Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi đều đã thêu thùa thành thói quen, huống hồ cái họa tiết này cũng là mẫu bình thường bọn họ hay thêu, cho dù không phải quá tập trung nhìn, cũng có thể đâm kim đúng vị trí cần thiết, chỉ cần thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một chút xem có sai chỗ nào là xong, bởi vậy cũng không sợ tổn thương mắt.
Lâm mẫu một bên thêu thùa, một bên nói với Lâm Thiện Vũ: " Cái tính này của con cũng quá cứng rắn, cường ngạnh rồi, chờ sau khi trở lại Phó gia, phải sửa đổi lại một chút, đa số các nam nhân đều không thích cái tính này của con..
Nếu như đã là phu thê, bình thường tranh cãi, náo loạn một cũng cùng không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể khắp nơi đối nghịch với trượng phu, chúng ta là nữ nhân, đối với người ngoài có thể cứng rắn thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt trượng phu, vẫn phải hiền thục dịu dàng, nhu thuận, như thế thì trượng phu mới có thể kính trọng con, mặc dù Phó Gia Bảo bừa bãi, cẩu thả, nhưng mà có Phó lão gia đè ép, về sau nhất định sẽ không dám làm loạn nữa."
Lâm mẫu là con gái của tú tài, nàng nói đều là kinh nghiệm của mình, dù trong lòng Lâm Thiện Vũ không đồng ý với những gì nàng nói, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Lâm mẫu tuy rằng có chút bất công, thiên vị con gái nhỏ, nhưng Lâm đại cô nương cũng là con gái của nàng, nàng cũng đau, cũng thương, chỉ tiếc là nàng không phải là con gái của Lâm mẫu, đối với nàng mà nói, Lâm mẫu chỉ là một người xa lạ, bởi vậy lúc này Lâm mẫu kiên nhẫn an ủi, ngược lại làm cho nàngcảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nàng đem lực chú ý chuyển sang Lâm Thiện Lãi, nữ chính của thế giới này tất nhiên là dung nhan mỹ mạo rất tốt, nàng thuộc loại nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng, thanh âm mềm mại, làm cho người khác vừa nhìn thấy đã sinh ra cảm giác muốn bảo hộ nàng.
Một đôi mắt linh động, xinh đẹp giống như tên của nàng "Thiện Lãi", đôi mắt sáng trong như nước hồ thu liếc nhìn qua một cái liền động lòng người.
Cho dù đảm nhiệm vị trí nữ phụ vật hy sinh, Lâm Thiện Vũ, cũng không cách nào sinh ra ác ý với nữ chính dạng này được.
Chú ý tới tỷ tỷ đang nhìn nàng, Lâm Thiện Lãi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ, nàng giống như không biết nên nói cái gì, do dự trong chốc lát mới nói: " Tỷ tỷ, ta cảm thấy lần này tỷ trở về, giống như đã thay đổi biến thành người khác vậy."
Không nghĩ tới nữ chính lại nhạy cảm như thế, sống lưng Lâm Thiện Vũ hơi cứng lại, nàng làm như không có việc gì hỏi: "Thay đổi như thế nào?"
Lâm Thiện Lãi suy nghĩ trong chốc lát, mới cười nói: "Trở nên tốt hơn so với trước kia." Nàng ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu là lúc trước, ta cùng nương ngồi ở đây một hồi, tỷ tỷ sẽ không kiên nhẫn." Chỉ là đang nói nói, sắc mặt nàng lại trở nên ảm đạm, tự trách nói: "Nếu như không đổi người thì tốt rồi, tỷ tỷ sẽ không bị Phó Gia Bảo khi dễ."
Lâm Thiện Vũ nghe vậy đáp lại: "Nếu như không đổi, người hôm nay bị Phó Gia Bảo khi dễ sẽ là muội."
Hai hàng lông mày của Lâm Thiện Lãi hơi nhíu lại, giống như xoắn xuýt, rối rắm trong chốc lát, sau đó ánh mắt sáng lên, cười nói: " Vậy nếu thì cứ hủy bỏ hôn ước là tốt rồi! Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm cho ta một tỷ phu tốt hơn trăm ngàn lần so với Phó Gia Bảo." Nhưng nghĩ đến việc này kết cục đã định, nụ cười trên mặt Lâm Thiện Lãi lại biến mất.
Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thiện Lãi, trong lòng Lâm Thiện Vũ khe khẽ thở dài, nên nói không hổ là nữ chính sao? Lâm Thiện Lãi dung mạo đáng yêu, tính tình lại không xấu, một muội muội như vậy, Lâm đại cô nương lại không thích, ngược lại còn cực kì chán ghét, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì nữa.
Nàng không có đi ý đồ đi đào sâu phân tích suy nghĩ của nguyên thân, mà nghiêm túc nói với Lâm Thiện Lãi và Lâm mẫu: "Chuyện hôm nay, về sau sẽ không xảy ra nữa.
Nương, muội muội, trong lòng ta tự có tính toán, về sau nhất định sẽ đem mỗi ngày đều trôi qua thật tốt."
Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi gật đầu, chỉ là nhìn thần sắc trên mặt các nàng giống như cũng không tin tưởng cho lắm.
Lâm Thiện Vũ cũng không tốn công phí sức đi giải thích, dù sao ở trong lòng các nàng, giờ phút này đứng ở trước mặt các nàng vẫn là Lâm đại cô nương của ngày trước.
Sau khi Lâm mẫu cùng Lâm Thiện Lãi đi rồi, Lâm Thiện Vũ đóng cửa lại, thổi tắt ngọn đèn, nhưng cũng không đi ngủ, mà xếp chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.
Công pháp của nàng ở thế giới kia chỉ có thể xem là tầm trung, nhưng lại vô cùng thích hợp với nàng, tu luyện so với người thường phải nhanh hơn gấp hai ba lần, nhưng mà hiện giờ cỗ thân thể này không có chút nền móng cơ sở, tuổi cũng hơi lớn, muốn đặt nền móng để tiến bộ như kiếp trước lại càng khó, cho dù hai ngày này nàng đã nắm chặt hết thảy thời gian tới tu luyện, nhưng cũng chưa thể tu luyện ra được một tia nội lực nào.
Lâm Thiện Vũ cũng không vội nóng nảy, nàng rất kiên nhẫn mặc niệm tâm pháp, một lần lại một lần khống chế chút chân khí ít ỏi tồn tại bên trong thân thể từ lúc mới sinh không ngừng vận chuyển, chờ mong cỗ chân khí này sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành nội lực.
Mặc dù nàng cực kỳ chuyên chú, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, vừa mới bắt đầu được một lúc, đã phát giác bên ngoài có chút không đúng.
Nàng lặng yên không một tiếng động xuống giường, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ, liền nhìn thấy một cái bóng đen vượt qua hàng rào, lặng lẽ chui vào sân Lâm gia.
Đôi mắt Lâm Thiện Vũ khẽ híp một cái, chăm chú nhìn chằm chằm bóng đen kia...!
Bóng đen này nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nấp ở góc tường, phát hiện bên trong các phòng Lâm gia phần lớn đều đã tối đen như mực, chỉ còn một gian phòng còn đang le lói ánh nến, liền lặng lẽ bò qua đó.
Cũng không lâu lắm, hắn đã bò đến vị trí ngay dưới cửa sổ gian phòng kia, hắn cũng không biết đây là phòng của ai, chỉ cẩn cẩn thận thận ngồi xổm xuống, vểnh tai dán lên vách tường, ý đồ muốn nghe lén động tĩnh trong phòng.
Cái bóng đen này là ai? Đương nhiên chính là đã đi mà quay lại Phó Gia Bảo.
Chuyện bị người của Lâm gia ném ra ngoài, ở trong mắt Phó Gia Bảo là một chuyện vô cùng nhục nhã, hắn làm sao có thể trở về Phó gia? Cho nên sau khi uy hiếp xa phu không được phép đem chuyện này báo lại với Phó lão gia, hắn liền trốn ở gần đó, một mực chờ đến khi trời tối mới tiếp cận Lâm gia, đương nhiên là để nghe trộm kế hoạch tiếp theo của Lâm gia rồi.
Trong mắt hắn, toàn bộ người