Hai linh hồn đồng nguyên cộng minh, Vô Miên giả vì đã vứt bỏ tự mình, thế nên ta là kẻ có được quyền thao tác cuối cùng, cũng vì thế mà ta mới có khả năng cải biến đôi chút lời tuyên cáo khi thành lập thành vô tội.
Ta cũng không biết chắc được những lời ta thêm vào sẽ dẫn tới những điều gì. Nhưng chí ít, câu nói mang hàm nghĩa ‘thánh quang không nhất định là chính nghĩa’ kia sẽ khiến thân luật pháp trở thành đại địch lớn nhất của thần thánh quang trong mắt của các thánh chức giả, dù cho hai vị thần này đang ở cùng một mặt trận.
Thế nhưng những thánh chức giả không có cách nào quở trách, vì nói thế nào thì vị tân thần này cũng là một vị trong chư thần trật tự, trên danh nghĩa là đồng minh của thần thánh quang. Trong khi đó, vị trí của thánh đường thì chỉ tương đương với bộc tòng và kẻ thay mặt của thần thánh quang tại hiện thế. Theo phép tắc lễ nghi, bộc tòng không được phép chỉ trích bạn hữu của chủ nhân.
“Vô Miên giả có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn gợi lên nội chiến?”
Với ác khách, bộc nhân không thể ra tay, nhưng chủ nhân vẫn có thể tố trách đối phương vô lễ. Tất cả mọi người đều chờ đợi vị thần hùng mạnh nhất Nahri làm điều gì đó để đáp trả.
Nhưng kết quả, không có lời đáp trả nào.
Kì thực đại đa số mọi người đều không hiểu. Thần thánh quang là một cỗ máy vận hành tự động, mục tiêu duy nhất là thuận theo logic đã định sẵn và làm hết sức để khuếch trương tín ngưỡng. Lời tuyên cáo của ta không hề có ý chỉ trích trực tiếp mà chỉ nêu ra sự thật rằng ‘thánh quang không tương đương với chính nghĩa’. Lời nói thật như vậy sẽ không bị tư duy thuần logic đó phán định là hành vi công kích, tự nhiên không có làm gì để đáp trả.
Có lẽ một số người biết chuyện còn có thể nghi ngờ tại sao một vị cũng đánh mất tự bản thân như Vô Miên giả lại biết cách chơi trò chơi văn tự này, nhưng đại đa số mọi người đâu biết gì, vì thế, việc này tương đương với thần thánh quang đồng ý với lời của Vô Miên giả.
“Dưới thánh quang che phủ vẫn tồn tại kẻ làm ác, có lẽ, thánh đường vốn dĩ không phải thần thánh và chính nghĩa như trong tưởng tượng.”
Ta đoán đây sẽ là cách nghĩ của rất nhiều người. Không chỉ thế, càng nhiều người hơn sẽ cho rằng thần thánh quang và thần luật pháp đã ở hai phái đối lập, đặc biệt, thánh đường sẽ tìm cách âm thầm làm một số chuyện đối với luật pháp.
Có điều ngay từ đầu ta đã định đi đào góc tường, thậm chí muốn dùng luật pháp thay thế thánh quang. Mặt khác, nghĩ theo chiều hướng tốt, việc có kẻ địch hùng mạnh sẽ làm cho các nhân viên trong hệ thống luật pháp thêm đoàn kết.
Mà thôi, những chuyện này đều là chuyện tương lai, ta hiện tại còn đang đắm chìm trong sự ảo diệu của cấm chú.
[Thành vô tội] là một cấm chú thần lực cùng cấp với [Thủ đô mưa]. Nó sẽ khiến ánh sáng luật pháp chiếu rọi Defender vĩnh viễn. Tại trong phạm vi của nó, bất cứ kẻ nào phạm phải trọng tội xúc phạm đến luật của thần sẽ bị thuật kết tội cấp cao ảnh hưởng, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ bừng suốt 24h tiếp theo, sau đó các chấp pháp giả sẽ tiến đến để thẩm phán.
Thành vô tội, tất cả các tội ác sẽ lập tức hiện rõ dưới ánh mặt trời. Khi không có bất cứ tội lỗi nào có thể che giấu, không bao lâu sau, vùng đất ‘không có tội ác’ trong lí tưởng cũng sẽ trở thành hiện thực.
Nếu thành Sulfur là thánh địa khởi nguyên của luật pháp, vậy thành Defender sẽ là vùng đất thần tích, nơi quật khởi của luật pháp. Từ nay về sau, luật pháp và Đông Lam sẽ gắn chặt số mệnh với nhau.
Lúc này, quần chúng nhân dân đang phẫn nộ vây công các nhân viên thánh đường, còn ta thì ra dấu để Snowhoof đi ngăn cản.
“Các vị, dưới ánh nhìn chăm chú của chủ ta Vô Miên giả, không có ác đồ nào có thể ẩn dấu ở nơi đây. Dù thánh đường trước kia thực có nhiều sai lầm, nhưng hiện nay bọn họ là vô tội, xin để bọn họ rời đi.”
Sau thần tích, địa vị của chủ giáo tối cao như Snowhoof có thể tiến vào top 3 nhân vật quyền lực, vì vậy lời của hắn vẫn rất có tác dụng.
“Chủ giáo Laffer, các ngươi lưu lại nơi đây chỉ gây thêm mâu thuẫn không cần thiết. Thỉnh nên sớm rời đi. Còn nếu ngươi vẫn kiên trì, vậy thì cẩn thận, đừng có xảy ra chuyện ở chỗ này để tránh tăng lượng công tác của bọn ta.”
Snowhoof vừa châm chọc vừa cho người đi giải vây. Dưới sự duy trì của các chấp pháp giả, bọn họ thuận lợi đi đến cổng thành, trong đó Laffer là người chạy ra đầu tiên.
“Thế là đủ rồi, tên đó chết ở đây liền phiền phức. Đám thánh đường kia bắt được cơ hội này thể nào cũng đi rêu rao ‘thần luật pháp cấu kết với vong linh, chủ giáo nào đó lấy thân tuẫn chức…’. Nay tên kia bị doạ phá gan, chắc sẽ rời đi nhanh thôi. Sau đợt này mà thánh đường vứt bỏ phương bắc càng tốt, nhưng dựa vào cách cư xử xưa nay, khả năng này không cao, sau này ắt còn có chuyện.”
Những kẻ ‘phe ác’ rời đi khiến dân chúng trên quảng trường hoan hô, khúc khải hoàn lại một lần nữa được tấu lên.
Lần này, cả dân chúng cũng đi cùng vào đoàn vong linh, không còn để họ một mình đi trong lặng lẽ như lúc ban đầu nữa.
Càng đông người tham da, cuộc diễu hành càng mất đi vẻ nghiêm túc vốn có, nay nó lại giống như một cuộc du ngoạn trong ngày hội.
Người già đến bên cạnh hỏi thăm những chuyện cũ đã qua và lịch sử chân thật, người trung niên thì cố gắng lưu lại những ấn tượng về mình với các kị sĩ, người trẻ tuổi thì dùng ánh mắt sùng kính nhìn về những thân ảnh trong đoàn, sau đó mở miệng hỏi dò xem liệu mình ngày nào đó có thể trở thành một thành viên như họ, mấy đứa trẻ con nghịch ngợm thì lại nô đùa nghịch ngợm, len lén chạy đến rờ vào trường kiếm băng lãnh, sau đó vênh mặt kể lại cho đám bạn xung quanh.
Những kị sĩ cực quang đi ở phía trước nhất, bộ giáp băng và vũ khí óng ánh mĩ lệ trên thân họ hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của phụ nữ và
trẻ con. Dân chúng xán lại mình khiến các kị sĩ rất vui vẻ, nhưng vì lí do an toàn, họ vẫn cố gắng tạo dáng vẻ nghiêm túc giải thích sự nguy hiểm của bộ giáp và thanh kiếm băng, cảnh báo dân chúng không được đụng chạm, rồi còn cảnh giác tránh đám quỷ con tập kích.
Rồi dần dần, những cảnh ‘nhận thân’ lần lượt diễn ra….
“Huy hiệu trên lá cờ này… đại nhân, chẳng lẽ ngài là tổ tiên của ta?”
“Ngươi… ngươi là con cháu của em gái ta? Nhìn thật sự giống!”
“Đại nhân, ngài nếu rảnh có thể đến gia tộc của chúng ta một chuyến ư? Con của ta nhất định rất muốn nghe ngài kể chuyện.”
“Đương nhiên có thể, diễu hành xong ta liền đi! Ha ha, anh em, xem đây, ta có người nhà, ta không phải kẻ cô độc, ha ha ha!”
Những việc như vậy xảy ra nhiều lần. Mỗi lần xảy ra, người sống đều sẽ được dân chúng xung quanh hâm mộ, kẻ chết thì vô cùng đắc ý khoe khoang con cháu đời sau của mình, tất nhiên, phần lớn là con cháu đời sau của anh chị em nào đó trong gia đình mình.
Còn những kị sĩ không thấy con cháu đến thì ngấm ngầm quyết tâm chờ chuyện này xong đi tìm tư liệu dân chính xem thử xem mình có hậu đại duyên huyết hoặc viễn thân đổi họ nào không. Ít nhất thì cũng phải tìm cho mình một gia đình mới.
Bề ngoài băng lạnh đáng sợ chỉ là vách tường bao phủ lấy nội tâm ấm áp, đối mặt với sự nhiệt tình của dân chúng, vách tường này ầm ầm sụp đổ.
Nhiều kị sĩ hôm nay hẳn sẽ cảm thấy may mắn rằng vong linh không biết rơi nước mắt, nếu không khối kẻ ắt sẽ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
“Cuối cùng thì… đây mới là khải hoàn chứ!”
Chiến sĩ thắng lợi trở về không tính là khải hoàn, một cuộc khải hoàn phải có sự góp mặt của những người dân chờ đợi hoan nghênh mới là đầy đủ. Nếu dân chúng không lí giải, không có những gương mặt hạnh phúc chào đón, vậy sự hi sinh và trở về của các chiến sĩ còn có ý nghĩa gì?
Ta thở phào, buông xuống hòn đá tảng đè nặng trong lòng.
Bề ngoài ta nói rất cứng, nhưng thực tế cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Có điều, ta biết mình không thể rụt rè. Phải có gan thử thì mới có cơ hội, nếu không cái đám nhát chết kia nhất định sẽ xuất hiện ‘đào binh’, càng không thể có cuộc diễu hành mĩ mãn như bây giờ.
Nghĩ lại, ta nên cảm tạ thánh đường nhảy ra cản trở sao. Không có mấy tên kia làm nền để ta khui ra lịch sử đen tối, sao nhân dân có thể dễ dàng chấp nhận các kị sĩ vong linh này thế được.
Còn nên cảm tạ cả những người dân đáng yêu nơi đây nữa. Tại bất kì quốc gia nào khác, làm sao có cảnh người sống và kẻ chết đồng hành với nhau như bây giờ.
“Hừm, quyết định thành lập một ngày lễ kỉ niệm luôn đi. Mỗi năm một lần, khắc sâu thêm tình nghĩa này.”
Từ đây về sau, phương bắc có thêm một lễ hội nổi tiếng gọi là lễ hội quỷ. Vào ngày này, mọi người hoá trang thành yêu ma quỷ quái chạy khắp nơi, xen lẫn trong họ là những con ‘quỷ’ thực sự. Tất cả đều vui vẻ trêu đùa, tham gia ‘bách quỷ dạ hành’, mãi cho đến tận hừng sáng hôm sau.
Vong linh không bị coi là tà ác trở thành tiêu chí quan trọng nhất của thành vô tội. Không lâu sau, khi tin tức lan truyền ra, vô số những kẻ bị kì thị và một vài phái thiểu số bắt đầu suy xét đến thăm nơi này.
“Ta rõ ràng chưa từng làm gì sai, vì sao lại bị đuổi đánh không tha? Nếu nơi đó có thể tiếp thu cả vong linh, có lẽ một nửa tinh linh/ nửa người thú/ thuật sĩ ác ma… cũng có thể được thu nhận, hưởng thụ cuộc sống tự do.”
Khi Roland đang bận rộn chuẩn bị cho tương lai, có những người lại đang nếm mùi xui xẻo.
Khi tin tức phương bắc truyền về đến đế quốc Oran, vị hoàng đế cứng cỏi dù mất thủ đô vẫn có thể bình tĩnh ứng đối này lần đầu tiên lộ ra thần sắc mỏi mệt.
“Ngươi sẽ phải hối hận!”
Lời nói của người kia lại hiện lên trong mơ, câu nói mang hai ý này khiến vị hoàng đế nào đó ảo não vô cùng.
“Phải, ta hối hận! Ta đang hối hận! Đây là báo ứng sao? Đây là hậu quả khi ta tiếp tay thủ hạ ám sát ngươi sao? Hay từ ban đầu ta đã sai rồi?”
Mỗi một lần hoàng đế uống say, hắn lại gục đầu gào khóc, hô to không ngừng.
Những lúc thế này, người hầu sẽ cho rằng bệ hạ mỏi mệt vì chiến cuộc, sau đó mời Hemet hoặc Rosemary đại nhân đi tới.
Người trước là tham mưu đáng tin cậy, bất luận chiến tranh hay sinh hoạt thường ngày, hắn đều có thể đề ra những kiến nghị giúp bệ hạ thoả mãn. Còn người sau thì là một mĩ nhân siêu cấp, cực kì thấu hiểu lòng người. Nàng có thể làm dịu áp lực và tâm tình của bệ hạ chỉ bằng vài ba câu nói.
Hiện tại, đại nhân Hemet đang bận rộn chiến sự, vì vậy chỉ có thể nhờ đại nhân Rosemary.
“Bệ hạ, sao ngài lại uống nhiều như vậy?”
“Rosemary? Tới đây, uống rượu với ta.”
“Tuận mệnh thưa bệ hạ của ta. Có điều ngài vẫn nên uống ít thôi, có hại cho sức khoẻ.”
“A ha, không ngờ ngươi lại lo lắng cho ta, được, đến đây, chúng ta tâm sự một chút.”
Quả nhiên, chỉ sau vài câu, Dasos liền bớt khổ não đi nhiều.
“Rosemary, ngươi thật sự giống như con giun trong bụng ta. Quân sự, chính trị, kinh tế, thương nghiệp, cái gì ngươi cũng hiểu. Có lẽ, nếu ban đầu ta chọn ngươi làm hoàng hậu, rất nhiều thứ sẽ không xảy ra…”
Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, người hầu hoàng gia tế nhị khẽ đóng cửa lại. Có lẽ, không lâu sau sẽ có chuyện gì đó phát sinh…