“Đừng gây thêm phiền phức cho Hoàng hậu.
”
Hoàng thượng nói lời này, A Dư cũng cảm nhận được Thẩm tần lạnh lùng nhìn mình một cái, sau đó một câu cũng không thèm nói với nàng.
Thẩm tần này thật là!
A Dư thật lòng cảm thấy, người trong cung này nói nàng huênh hoang, thật sự là có chút tủi thân nàng.
Nàng có huênh hoang nhưng sao so được với Thẩm tần?
Thỉnh an ở cung Khôn Hòa, lười biếng, ai cũng không để ý, ngay cả mặt mũi Hoàng hậu cũng không cho, thậm chí từng phạt phi tần trước mặt mọi người trước cung Khôn Hòa.
Không chỉ như thế, nàng ta còn từng công khai chống đối Thục phi.
A Dư nghĩ thầm, người này nhìn như không làm gì hết, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận về những hành vi nàng ta đã làm sẽ phát hiện nói về huênh hoang trong hậu cung này ai có thể sánh với Thẩm tần?
Mọi người dời bước tới đình nghỉ mát, A Dư ngồi bên cạnh Hoàng thượng, bên cạnh nàng là Chu mỹ nhân.
Cung nhân phục vụ ngự tiền luôn làm việc nhanh chóng, bọn họ vừa ngồi xuống, chén chén mâm đựng trái cây tất cả đều dọn lên.
Bàn tay trắng nõn của Thẩm tần nhận lấy chén, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều là quý khí kiêu hãnh.
A Dư nhìn qua rồi thu tầm mắt lại.
Tư thế có đẹp, động tác có nước chảy mây trôi, cuối cùng cũng chỉ là pha trà, nói cho cùng bỏ qua phần hứng thú kia cũng chỉ là việc hầu hạ người khác.
Bầu không khí trong đình nghỉ mát có chút lạ, rõ ràng bốn người ngồi lại không ai nói chuyện.
A Dư bị đè nén tới khó chịu, dứt khoát cụp mắt, lắc lư ngón tay nam nhân dưới bàn đá.
Ngón tay nam nhân rõ ràng từng chiếc, A Dư biết, tay của nàng đặt vào liền bị nắm chặt toàn bộ.
Nàng học hắn ra vẻ ta đây trước kia, đặt tay hắn trong lòng bàn tay vuốt ve, khó khăn lắm mới nắm chặt ba ngón tay, nàng vuốt ve tỉ mỉ từ trên xuống dưới, sức lực rất nhẹ, nhẹ đến mức hơi ngứa.
Đôi mắt Phong Dục ngầm tối lại không để lại dấu vết, tay nhỏ trong lòng bàn tay đang làm loạn, hắn vốn nhìn động tác của Thẩm tần, lúc này lại toàn toàn mất hết tâm trạng.
“Hoàng thượng, mời uống trà.
”
Chén trà ngọc trắng được nữ tử nâng trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn, Phong Dục hoàn hồn, bình tĩnh đưa tay nhận lấy.
Dưới bàn đá, hắn trở tay nắm chặt tay của nữ tử, không cho phép nàng lộn xộn nữa.
A Dư cắn môi, giật giật tay, không có rút ra.
Thẩm tần nhìn qua hai người, lông mày hơi nhúc nhích, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Động tác định để bình trà xuống của nàng ta hơi ngừng lại, đổi thành rót hai chén trà, phân biệt đẩy về phía hai người khác, nhất là lúc đẩy tới nữ tử đối diện, động tác nàng ta mang theo một chút hững hờ, nàng ta híp mắt nói: “Ngọc mỹ nhân nếm thử xem?”
Trong mắt A Dư hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Nàng và Thẩm tần xưa nay không qua lại, cũng không có ân oán, nhưng hôm nay bị nàng ta nhắm vào, A Dư cũng không phải không nhận thấy gì.
A Dư cười ngẩng đầu, da trắng nõn nà, giống như gương mặt như bông phù dung, nàng nhẹ vỗ về bụng nhỏ, lộ ra một chút ngại ngùng: “Thẩm tần tỷ tỷ thứ lỗi, thiếp thân bây giờ không thể dùng những thứ này.
”
Nàng nghiêng nhẹ người để Thẩm tần có thể vừa vặn nhìn thấy động tác của nàng.
Thẩm tần còn chưa nói gì, Phong Dục liền gật đầu, để Dương Đức lấy chén trà trước mặt nàng xuống, hắn nói với Thẩm tần: “Ái phi không cần quan tâm nàng?”
Không cần quan tâm nàng?
A Dư lập tức trợn tròn mắt, tủi thân vô cùng.
Thẩm tần liếc nhẹ A Dư một cái, không thèm để ý nói: “Là thiếp thân sơ sót.
”
Phong Dục không nghe rõ nàng ta nói gì, bởi vì tay nhỏ bị hắn cầm lấy, lúc hắn vừa dứt lời, đột nhiên rút ra ngoài.
Không hề có chút dừng lại, nhanh chóng rút ra, liên đới dường như đụng phải ghế đá.
Nghe thấy âm thanh trầm đục này, và tiếng nữ tử hít vào một hơi, Phong Dục cũng có thể cảm thấy sự tủi thân lúc này của nàng.
Phong Dục nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.
Nữ tử ôm lấy tay, đau đến mức nước mắt đầm đìa, Phong Dục cũng không biết nên đau lòng hay là buồn cười, hắn tức giận thấp giọng nói: “Lại ầm ĩ gì vậy?”
A Dư già mồm nói: “Thiếp thân không có ầm ĩ.
”
Hắn đã nói không cần quan tâm nàng, còn hỏi những cái này làm gì?
Nàng vừa dứt lời, liền có cung nhân đi vào đình nghỉ mát, trong tay bưng khay, Dương Đức tự mình đi lên phía trước, bưng canh trong khay xuống, đặt trước mặt A Dư.
Bên trong bát ngọc là một mảng màu trắng sữa, phía trên không biết bỏ hạt óc chó hay là gì, tóm lại đều là đồ đại bổ.
A Dư nghe thấy nam nhân nói: “Ngự thiện phòng mới khám phá ra món mới, trẫm vừa để Dương Đức đi lấy cho nàng một bát.
”
Thân thể A Dư hơi cứng lại, mặt lập tức đỏ tới mang tai.
Nàng cúi đầu xuống càng thấp, ngại ngùng muốn chôn xuống, nàng thì thào lầm bầm nghe không rõ lời: “Cảm, cảm ơn Hoàng thượng.
”
Phong Dục đã sớm nhìn thấy nàng con người này, lập tức cười lạnh ha ha hai tiếng.
Nếu không phải lúc này còn có mấy người Thẩm tần ở đây, hắn nhất định phải châm chọc khiêu khích vài câu.
Tính tình nóng vội, không có quy củ, ngay cả lời mới chỉ nghe một câu đã dám tỏ thái độ.
Tính tình càng ngày càng lớn, thật sự là nuông chiều nàng rồi!
Thẩm tần nhìn qua hai người, bỗng nhiên đặt chén trà xuống, nước trà vừa nhấp vào miệng cũng cảm thấy không rõ vị nữa.
Nàng nói: “Vẫn là Hoàng thượng đau lòng Ngọc mỹ nhân.
”
A Dư đang bị cười mỉa mai đến nóng mặt, vừa định tủi thân đưa mu bàn tay đụng đỏ hết cả lên cho nam nhân nhìn, làm nũng một cái, kiếm chút đồng cảm thì nghe thấy những lời này của Thẩm tần.
Vẻ mặt trên mặt nàng hơn khững lại, vừa vươn tay ra lại giấu vào trong tay áo.
Dáng vẻ đau đến vậy của nữ tử, Phong Dục không phải không đau lòng, lại thêm hắn vốn yêu thích hai tay của nàng, vốn đã chuẩn bị nhìn kỹ một chút, kết quả còn chưa đụng vào, nữ tử lại đột nhiên thu về.
Ngón tay Phong Dục hơi động đậy, cuối cùng cũng thu hồi lại.
Hắn đẩy ngón tay, không tiếp lời của Thẩm tần.
Đáp lại, nữ tử sợ là sẽ được đã tiến thêm một bước.
Đáp không được, chút nữa người nà có thể trực tiếp khóc mất.
Chuyện tình thế khó xử, Phong Dục dứt khoát coi như làm bộ không nghe thấy.
Chu mỹ nhân nhấp nước trà, không để lại dấu vết lườm Thẩm tần một cái.
Đáy lòng nàng ta cười thầm.
Đây chính là hậu quả ngày thường đoan trang, cho dù bất mãn cũng phải duy trì khoan dung, cái gì cũng không được nói.
Việc ngày hôm nay, nếu là đổi một chút, đổi thành Ngọc mỹ nhân ngồi ở vị trí của Thẩm tần.
Nàng hẳn sẽ trực tiếp làm nũng, nói một câu ‘Hoàng thượng bất công’.
“Ngọc tỷ tỷ mang thai, Hoàng thượng thương tỷ ấy chút cũng là chuyện đương nhiên.
”
Nghe lời này, Thẩm tần liền biết là Chu mỹ nhân, nàng ta nhì qua, chỉ thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Chu mỹ nhân: “Huống gì Ngọc tỷ tỷ chọc người như vậy, ai mà không đau lòng?”
Thẩm tần còn chưa nói gì, A Dư đã đẩy nhẹ nàng ta một cái, giống như xấu hổ không dám gặp người: “Chỉ có muội cứ trêu chọc ta.
”
Lúc nàng nói những lời này, còn lôi kéo nam nhân vào cùng, nói: “Hoàng thượng, người mau nói nàng đi.
”
Phong Dục đương nhiên sẽ không phản ứng lại lời này, nhưng cũng phối hợp nhìn qua, Chu mỹ nhân lại liên tục xin tha.
Trong đình nghỉ mát không khí vui vẻ, duy chỉ có Thẩm tần cảm thấy không ăn khớp.
Vẻ mặt Thẩm tần càng ngày