Ngày kế tiếp, Chu Kỳ coi là thật tự mình tới điện Trung Tỉnh, từ sau khi Dung tần đi, A Dư không hạn chế tự do của nàng ấy nữa.
Lúc nàng ấy tới điện Trung Tỉnh, Lạc Vân của Trác Vân lâu đang nói chuyện với Trần công công, mắt nàng ấy lóe lên, nhớ tới lời chủ tử nhắn nhủ hôm qua, nhéo khăn một cái, mới bước vào cửa.
Động tác nhẹ nhàng này của nàng ấy khiến người trong điện Trung Tỉnh đều nhìn qua.
Trần công công cười đón tiếp: “Chu Kỳ cô cô hôm nay tới đây là Ngọc mỹ nhân có dặn dò gì sao?”
Người điện Trung Tỉnh vây quanh bên cạnh Chu Kỳ, Lạc Vân tự nhiên phải chịu lạnh nhạt, nàng ta giậm nhẹ chân, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh.
Chu Kỳ lườm nàng ta một cái, che miệng cười cười: “Là Lạc Vân à, vết thương của ngươi sao rồi, đã khỏe rồi sao?”
Đám người Trần công công yên lặng, Lạc Vân cắn răng.
Vết thương của nàng ta? Nàng ta còn có thể có vết thương gì chứ?
Còn không phải chuyện hoa quế lâm lần trước sao, nàng ta bị đưa Thận Hình ty, nơi quỷ quái kia thật sự không phải nơi để người ta ở lại!
Lại phải nói, nàng ta vốn không nói sai, y nữ kia vốn đi ra từ các Ấn Nhã, bị nàng ta đụng vào.
Lạc Vân dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, không phản ứng nàng ta.
Chu Kỳ cũng không hiếm lạ, nàng ấy quay đầu có chút áy náy với Trần công công: “Công công, ngươi cũng biết, gần đây chủ tử chúng ta mang thai, trong đêm cũng phải đốt than, những phần nhận về đêm qua sợ là không dùng được bao lâu.
”
Sắc mặt Trần công công không thay đổi, đáy lòng lại đang phỏng đoán ý của Ngọc mỹ nhân.
Than vừa nhận về hôm qua, theo lý thuyết mà nói, phải đủ đến thời điểm tới nhận lần sau, nhưng không còn cách nào, trong bụng Ngọc mỹ nhân chứa cục vàng, nàng nói lạnh, ai còn dám thiếu than cho nàng dùng?
Chỉ có điều, xưa nay Ngọc mỹ nhân không có làm khó điện Trung Tỉnh bọn họ, hôm nay lần này là!
Trần công công nhìn thoáng qua Lạc Vân, trong lòng đã nắm chắc đại khái, liền vội vàng cúi đầu cười: “Chuyện của Ngọc mỹ nhân điện Trung Tỉnh chúng ta đều để ý, thiếu than người cứ cho người tới nói một tiếng là được, đâu cần tự mình tới chứ?”
Chu Kỳ vội vàng ngăn cản, ngại ngùng nói: “Chủ tử chúng ta nói, nàng biết công công khó xử, gần đây trong cung lại có việc lớn, cho nên chủ tới phái nô tỳ tới chỉ là muốn hỏi một chút, nếu như còn dư thì để cho các Ấn Nhã chúng ta, nếu như thật không có thì chủ tử cũng sẽ không khiến công công khó xử.
”
Nàng ấy vừa dứt lời, Trần công công nhìn lại về phía rổ than trên bàn dài kia.
Lạc Vân nhìn thấy phản ứng này, sắc mặt cũng lập tức thay đổi: “Trần công công! Đây là cho Trác Vân lâu chúng ta!”
“Hôm qua các Ấn Nhã đã nhận than, sao còn đến? Hôm nay còn muốn để Trác Vân lâu chúng ta nhường lại hay sao?”
Trần công công còn chưa nói chuyện, Chu Kỳ đã che miệng “Ai da” một tiếng: “Theo như lời của ngươi nói, than này không phải là còn chưa chia cho Trác Vân lâu các ngươi sao, sao còn nổi giận với Trần công công?”
Nàng ấy hơi nghiêng đầu, cười híp mắt: “Còn phải nói, Hứa mỹ nhân các ngươi bây giờ vào ban ngày cũng không ở Trác Vân lâu mà, đống than này sợ là không cần nhiều như vậy nhỉ?”
Lạc Vân bị dáng vẻ này của nàng ấy chọc cho mắc ói, tức giận đến mức bờ môi run rẩy: “Đây là than thuộc phần của Trác Vân lâu chúng ta, dùng như thế nào cũng không nhọc lòng ngươi quan tâm.
”
Đợi đến khi âm thanh nói nhau của hai người ngừng lại, Trần công công mới xen vào: “Lạc Vân cô cô, Ngọc mỹ nhân mang hoàng tự, không chịu nổi lạnh, không bằng người nhường ra một nửa, đợi tới ngày mai lại tới lấy số lượng còn lại, được chứ?”
Lạc Vân tức cười: “Ngọc mỹ nhân không chịu nổi lạnh, vậy Hứa mỹ nhân chúng ta chịu được sao?”
Trần công công bị Lạc Vân dỗi ngược lại, mặc dù trên mặt vẫn như cũ, nhưng đáy lòng suy nghĩ thế nào lại không biết được.
Chu Kỳ cong khóe miệng không để lại dấu vết, nàng ấy vội nói: “Trần công công, đừng phiền toái, chủ tử chúng ta vốn cũng chỉ ôm lòng chờ may mắn muốn đến hỏi một chút, nếu thật sự không có thì cũng không có gì đáng ngại, ban ngày dùng ít hơn chút là được.
”
Nghe vậy, Trần công công khom lưng nói: “Ngọc mỹ nhân khoan dung độ lượng, nô tài ghi nhớ, nhưng sao có thể để Ngọc mỹ nhân bị lạnh, không bằng thế này, phần của ngày mai nô tài sẽ cho người đưa qua các Ấn Nhã.
”
Chu Kỳ cũng không khách sáo với hắn ta, cười nói: “Vậy nô tỳ chờ công công ở các Ấn Nhã.
”
Chu Kỳ vừa đi, nụ cười trên mặt Trần công công liền nhạt đi một nửa, hắn ta liếc nhìn Lạc Vân: “Than ở nơi này, sao Lạc Vân cô cô còn không lấy đi?”
Thái độ hắn ta không đồng nhất, Lạc Vân cũng không phải người ngu, tất nhiên cảm nhận được, tức giận ôm than đi luôn.
Trần công công nhìn qua bóng lưng nàng ta, hừ lạnh một tiếng, cho thể diện mà không cần!
Cũng không suy nghĩ một chút, vị kia bây giờ đang mang hoàng tự, Trác Vân lâu tranh với các Ấn Nhã, lỡ may ngày mai các Ấn Nhã mời thái y, nói mình chịu lạnh thì Trác Vân lâu có thể nhận được chỗ tốt gì chứ?
Lạc Vân cũng không biết hắn ta suy nghĩ cái gì, trên đường ôm than trở về, suýt chút nữa tức khóc.
Từ lúc Ngọc mỹ nhân có thai, cung Nhàn Vận này trước tiên cần phải ưu tiên các Ấn Nhã, Hoàng thượng cũng đi thẳng tới các Ấn Nhã, Trác Vân lâu các nàng cứ mãi vắng ngắt nhưu thế.
Bây giờ ngay cả điện Trung Tỉnh cũng bắt nạt trên đầu các nàng, một chút than thuộc phần mình bảo nàng chạy hai ngày còn chưa đủ, lại còn muốn bảo nàng ta nhường lại cho các Ấn Nhã.
Phi! Một đám cẩu nô tài nịnh nọt!
Lạc Vân mắng hai câu dưới đáy lòng, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Chu Kỳ chạy rất nhanh, hôm nay trời rất lạnh, nếu không phải chủ tử dặn dò, nàng đã không muốn đi chuyến này, lúc Lạc Vân đi đến ngự hoa viên, nàng đã về tới các Ấn Nhã.
Kể lại chuyện ở điện Trung Tỉnh với A Dư, A Dư lập tức cười đến mức lật về phía trước ngửa ra phía sau.
Tống ma ma bưng thuốc tiến vào, tim cũng nhảy lên: “Ai da, Ngọc mỹ nhân của ta, người cẩn thận chút chứ.
”
Nàng ấy đặt thuốc xống, đỡ A Dư ngồi xuống, động tác vừa rồi của A Dư, nửa người chạy ra khỏi giường mềm, cái bụng tròn vo nhô lên, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
A Dư ngồi xuống theo động tác của nàng ấy, thuận tiện uống bát thuốc nàng ấy bưng tới, nàng liếc mắt nhìn người trong gương đồng, không khỏi lầm bầm: “Ma ma thuốc này quá bổ, thân thể này của ta tròn lên không ít.
”
Ngược lại cũng không xấu, chỉ là so với bộ dạng yếu ớt trước kia, bây giờ nhìn nở nang hơn không ít.
Nghe vậy, Tống ma ma lại cười: “Béo tốt hơn, có phúc.
”
Cái thìa trong tay A Dư trong lúc vô ý đụng phải bát đá, hai mắt ngẩn ra trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên lại, nàng cong mắt cười với Tống ma ma, cũng không nói chuyện mình mập nữa, uống hết thuốc.
Bây giờ đang trong lúc đại tang, tuy nói A Dư không cần đi quỳ lạy, nhưng các Ấn Nhã trên mặt vẫn cất hết những món đồ màu sắc tươi sáng.
Dù sao nếu chỉ vì vậy mà phải chịu cái danh đại bất kính thì cũng quá lỗ rồi.
Chuyện ở điện Trung Tỉnh, khoảng chừng sau khi ăn trưa liền truyền đến tai Phong Dục.
Phong Dục đặt bút xuống, nhíu mày hỏi một câu: “Than trong điện nàng không đủ dùng?”
Dương Đức nghẹ họng, do dự phải trả lời như thế nào.
Nếu như nói thật đó là Ngọc mỹ nhân cố ý kiếm chuyện với Hứa mỹ nhân, nhưng đâu ai biết được nàng có thật sự bị lạnh hay không?
Lỡ may là thật, nếu như bây giờ hắn ta nói thật, bên kia Ngọc mỹ nhân lại bệch, thì hắn ta có thể nhận được thứ gì tốt chứ?
Cho nên, Dương Đức đổi cách nói khác: “Trong lúc đại tang cần dùng than, có lẽ là điện Trung Tỉnh giảm bớt một chút chi phí của hậu phung.
”
Phong Dục đứng lên, đồng thời đi ra ngoài, nói tiếp: “Bây giờ nàng là hai người,