Cung Nhàn Vân được thị tẩm nhiều ngày liên tiếp cuối cùng cũng dừng lại.
Tuy nhiên, lần dừng lại này chính là mấy ngày thánh thượng không đến hậu cung.
Không biết bao nhiêu người cắn răn căm phẫn, hận không thể ném vỡ mấy bộ ly chén.
Hôm nay, thỉnh an cung Khôn Hòa vừa mới giải tán.
Thấy hoàng hậu rời đi, A Dư lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Thẩm quý tần nhìn theo bóng lưng của nàng, bưng chén cốc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chu Tu Dung đang muốn đứng dậy nhưng khẽ liếc qua thần sắc của nàng ta, hành động đột nhiên sững sờ lại.
Đáy lòng nàng dâng lên nỗi nghi hoặc.
Phải nói rằng giữa Thẩm quý tần và Ngọc Tu Nghi không có gì khập khiễng, tại sao Thẩm quý tần lại nhằm vào Ngọc Tu Nghi như thế?
Đến khi mọi người ra ngoài, chỉ còn thấy Ngọc Tu Nghi đoan trang đi về phía Tây.
Hiện giờ ánh dương nóng rực, dừng một lát, có người nói: “Sao Ngọc Tu Nghi lại đi về hướng Tây?”
Cung Nhàn Vân và cung Khôn Hòa nằm ở sườn phía Nam.
Phi tần đứng bên cạnh nàng ta, hừ nhẹ rồi trả lời: “Đàng ấy chẳng phải là cung Từ Ninh sao?”
Lời này vừa dứt, bốn phía đột nhiên tĩnh lặng, không ít người nhăn mặt nhíu mày.
Bây giờ Ngọc Tu Nghi đang chiếm được ân sủng của hoàng thượng, chẳng lẽ còn muốn lấy lòng cả thái hậu nương nương ư?
A Dư không biết được suy nghĩ của những người này.
Nàng vội vàng đến cung Từ Ninh, chẳng qua vì đón người thôi.
Hôm nay trước khi nàng đi thỉnh an, cung Từ Ninh bỗng dưng phái người tới báo tin, thái hậu đang nhớ tiểu hoàng tử.
Người đến là Trương ma ma của thái hậu, A Dư tất nhiên sẽ không nghi ngờ lời của bà ta, lập tức sai Tống ma ma ôm tiểu hoàng tử đến cung Từ Ninh.
Nhưng đây là lần đầu tiên tiểu hoàng tử một mình đến cung Từ Ninh.
Lúc A Dư thỉnh an lại không quan tâm, cuối cùng vẫn sợ tiểu hoàng tử không kịp thích nghi.
Rất nhanh A Dư đã đến cung Từ Ninh.
Nàng vừa bước vào liền nghe thấy âm thanh khóc nỉ non kéo dài.
Âm thanh quen thuộc này khiến lòng A Dư đột nhiên căng thẳng.
Nàng bước lại gần, liền thấy tiểu hoàng tử đang khóc thút thít trong lòng nhũ nương ma ma, trong điện còn có mấy vị thái y.
Suýt chút nữa A Dư mềm nhũn hết cả người.
Chu Kỳ vội vàng đỡ lấy nàng.
Thái hậu thấy nàng như vậy, vội nói: “Không cần đa lễ, mau tới đây xem đi.”
Thỉnh an cung Khôn Hòa rất nhanh.
Kỳ thật tiểu hoàng tử vừa đến cung Từ Ninh không lâu.
Lúc mới đến còn đang ngủ say sưa, vừa mở mắt, mũi nhỏ ngửi ngửi một cái liền gào khóc, khóc đến nỗi không thể dỗ được.
Thái hậu sợ tới mức phải kêu thái y, thậm chí còn phái người đi mời thánh thượng.
Tiểu hoàng tử nằm trong lồng ngực A Dư mới dần ngưng tiếng khóc.
Tay nhỏ nắm chặt lại, khụt khà khụt khịt, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhịp tim đập của A Dư vẫn chưa bình phục, thấy hoàng tử không có chuyện gì, ngơ ngẩn mà hỏi: “Thái hậu, rốt cuộc… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thái hậu khẽ vuốt ngực ngồi xuống, xoa trán, nói ra suy đoán của mình:
“Có thể là tỉnh lại không thấy ngươi, lại nhìn chỗ này lạ lẫm nên mới cảm thấy sợ hãi.”
Tiểu hoàng tử mới tiến vào, không gặp người khác.
Ngay cả ở trong điện, bà cũng không cho phép đốt hương, thái y không kiểm tra ra được cái gì.
Thế nhưng tiểu hoàng tử cứ khóc mãi, khóc đến tận khi Ngọc Tu Nghi tới.
Lúc Phong Dục vội vàng chạy đến, trong điện sớm đã an tĩnh rồi.
Chân A Dư mềm nhũn, ngồi ở trên bậc thang, trong lòng ôm tiểu hoàng tử.
Phong Dục nhìn thấy cảnh tượng này thoáng nhíu mày, đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn cúi đầu.
Tiểu hoàng tử vừa mới khóc đến đỏ bừng cả mặt, khịt khịt mũi, nước mắt còn nguyên trên khóe mắt, trông đáng thương không nói được thành lời.
Phong Dục lập tức đen mặt.
Hắn đỡ A Dư đứng dậy, sau khi để nàng ngồi xuống mới lạnh giọng hỏi:
“Tiểu hoàng tử bị làm sao?”
Trương ma ma tiến lên, bẩm báo sự tình hôm nay mười năm rõ mười cho Phong Dục nghe.
Cuối cùng A Dư cũng bình tĩnh lại, nhận trách nhiệm về phía mình: “Là do thiếp thân suy nghĩ không chu toàn, thiếp nên đích thân mang tiểu hoàng tử tới thỉnh an thái hậu.”
Thái hậu vân vê Phật châu, vừa rồi bà bị dọa sợ vô cùng, bây giờ chỉ đứng từ xa nhìn tiểu hoàng tử.
Nghe thế, bà khẽ lắc đầu.
Phong Dục buông nhẹ nhẫn ban chỉ đang nắm chặt ra, tầm mắt đảo qua con ngươi A Dư đang ửng đỏ, biết rằng nàng cũng sợ hãi.
Chuyện hôm nay không thể trách được nàng.
Thái hậu nhớ hoàng tử, tất nhiên muốn đưa tiểu hoàng tử tới đây.
Lý do thoái thác kia của nàng nghe ra rất hiểu chuyện.
Phong Dục xoa nhẹ ngón tay, ra lệnh cho thái y bắt mạch, xác nhận tiểu hoàng tử thật sự không có việc gì thì mấy người mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Giây sau, Phong Dục đưa A Dư rời khỏi cung Từ Ninh.
A Dư ôm tiểu hoàng tử ngồi trên loan trượng của hắn.
Vừa mới ngồi lên, nàng không kìm nén được nữa mà òa lên khóc.
Phong Dục ôm nàng, khẽ vuốt nhẹ tấm lưng nàng: “Hữu Nhi không sao rồi, sao nàng còn khóc nữa?”
Vài ngày trước, hắn mới ban tên cho tiểu hoàng tử.
Tên là Hữu Viễn, thêm vào ngọc điệp của hoàng thất.
A Dư lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Thiếp… Thiếp thân cũng không muốn.
Nhưng thiếp thân thấy nhiều thái y vây quanh hài tử như vậy… thiếp thân không khỏi sợ hãi.”
Phong Dục mềm lòng.
Khi nãy hắn chạy một đường đến cung Từ Ninh cũng không ngăn được tim hoảng loạn.
A Dư khóc hồi lâu, mới lau khô nước mắt.
Lúc này, nàng nhớ tới sự thất thố của mình ở cung Từ Ninh, không khỏi đỏ mặt:
“Có phải thiếp thân lại làm hoàng thượng mất mặt không?”
Lòng bàn tay của Phong Dục cọ qua đuôi mắt nàng, thoáng nhíu mày: “Sao lại nói thế?”
Bàn tay to đặt trên khuôn mặt A Dư, bặm môi nói: “Khi nãy thiếp thân ở cung Từ Ninh… hai chân mềm nhũn…”
Lúc hắn bước vào, cả người nàng sụp đổ, ngồi quỳ ở trên bậc thang.
Thật sự cảnh tượng đó không còn giữ lại một chút hình tượng nào cả.
Phong Dục liếc nhìn nàng, nhìn cần cổ trắng nón của nữ tử, đuôi mắt đỏ bừng vì khóc.
Hắn ôm chặt lấy vòng eo nàng, lại bắt đầu suy nghĩ đến tình cảnh hắn vừa bước vào cung Từ Ninh.
Nếu hỏi hắn thấy nữ tử ngồi liệt trên đất, tâm tình ra sao?
Ánh mắt Phong Dục chợt sợ hãi, lòng bàn tay dán trên cổ nàng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Khánh Phong năm 5, mùng 3 tháng 4.
Trong cung Khôn Hòa, Phong Dục tựa người trên thành giường, tùy hứng thưởng tách trà trong tay.
Con ngươi xa