“Nương cũng ở bên trong.
”
Một câu thật đơn giản, khiến A Dư giống như bị đóng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau không thể động đậy.
Trước cửa màu đỏ sẫm, mắt A Dư đỏ lên, nàng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, trực tiếp chạy vào trong phủ.
Bước chân nàng có chút không ổn định, vô cùng vội vàng chạy vào trong, giống như lảo đảo.
A Dư biết rõ, nếu như Hàn Ngọc Dương trước đó thật sự xử lý thích đáng hậu sự cho mẫu thân, vậy thì mẫu thân nhất định ở!
A Dư vượt qua hành lang, chạy qua hậu viện, thời gian nửa nén hương, bọn người Chu Kỳ vội vàng theo sát sau lưng nàng, lần đầu tiên A Dư không bận tâm tới Chu Kỳ, nàng nhìn thấy tấm biển bài kia từ phía xa.
Triệt Hàm Uyển.
Nơi nàng và mẫu thân sinh sống ròng rã mười hai năm.
Nơi nàng đã từng gần như mỗi ngày đều sẽ tới, ở chỗ này, nàng luôn có thể nhìn thấy nữ tử dịu dàng kia, trầm thấp nhẹ nhàng gọi nàng ‘A Dư’!
A Dư đột nhiên không kịp chuẩn bị mà dừng lại, mắt nàng đỏ hoe, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Nhìn qua tấm cửa gỗ kia, rõ ràng chỉ cách có một bước, A Dư đột nhiên có chút không dám đi vào.
Hàn Ngọc Dương yên lặng ở phía sau nàng, thấy nàng dừng lại, cũng không thúc giục, hắn ta chỉ yên lặng nhìn bóng lưng của nàng, giữa hàng lông mày ẩn chứa mọi sự dịu dàng.
Trừ bỏ sự sa sút tinh thần kia, chỉ còn lại may mắn.
May mà, nhiều năm như vậy, muội vẫn bình an.
Không biết qua bao lâu, hắn ta nghe thấy nữ tử kia hỏi mình: “Năm đó vì sao ngươi không cứu nàng?”
Đây là một cái gai đâm vào lòng A Dư, mãi mãi không nhổ ra được.
Nàng mãi mãi cũng không thể nào chấp nhận được, người nàng coi như huynh trưởng, trơ mắt nhìn mẫu thân nàng tự tử ngay trước mắt.
Rõ ràng, rõ ràng hắn cũng gọi nàng ấy một tiếng mẫu thân, không phải sao?
Nàng và mẫu thân cứu hắn.
Hắn mất đi toàn bộ ký ức, là mẫu thân ban cho hắn họ tên, là mẫu thân để hắn đọc sách, là mẫu thân che chở hắn, để hắn có một chỗ an thân ở nơi này.
Trong năm năm này A Dư tìm quá nhiều cớ vì hắn nhưng không thể nào thuyết phục được chính mình.
Thân thể Hàn Ngọc Dương cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng chỉ thấp giọng nói: “Rất xin lỗi.
”
Hắn ta có quá nhiều lời muốn nói, nhưng hắn ta biết rõ, những điều này không cứu vãn được gì.
Giang gia âm thầm nâng đỡ Việt vương, mẫu nữ Giang Dư không chen được lời vào chuyện Giang gia, càng không cần nói đến Hàn Ngọc Dương con nuôi không được thừa nhận?
Lúc thánh chỉ ban xuống, không chỉ là phụ mẫu Giang Dư, cho dù hắn ta cũng bị đánh không kịp trở tay.
Cũng không phải hắn không muốn cứu, mà mọi thứ đều không ngăn nổi mấy chữ! địa vị thấp hèn lời nói không có trọng lượng.
A Dư đưa lưng về phía Hàn Ngọc Dương, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, khóe môi nàng khẽ động, nói: “Hàn đại nhân rất có lỗi với bản cung sao?” Nàng hận hắn, cũng không phải là hắn không thể cứu được mẫu thân, mà là hắn không cứu.
Hắn có thể hiểu không?
Chỉ cần khi đó hắn đứng ra, cho dù là một tiếng ngăn lại vô dụng, nàng cũng sẽ không ghi nhớ oán hận nhiều năm như vậy.
Nàng chỉ muốn là hắn đừng thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
Giống như nàng và mẫu thân đều là những kẻ râu ria, giống như vị phụ thân của nàng.
Ngày đó, nàng không còn là đại tiểu thư Giang gia.
Phụ thân vứt bỏ nàng mà đi, mẫu thân không chịu nổi đả kích qua đời, mà người nàng coi như huynh trưởng cũng lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Trong một nháy mắt nàng đã mất đi tất cả.
A Dư hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình có chút ma chương, đã qua nhiều năm như vậy còn gì hay mà hỏi?
Nàng không để ý người đứng phía sau nữa, đẩy cửa gỗ ra, bên trong gần như không thay đổi.
Nàng xuyên qua rừng đào, bước vào gian phòng, lừa gạt một lát, A Dư chân mình hơi run rẩy.
Chu Kỳ kịp thời đỡ nàng.
Nơi đập vào mắt là một cái bàn dài, phía trên trưng bày một cái bài vị, phía trước đặt lư hương, bên trong còn có hương chưa đốt xong.
A Dư nhìn thấy trên bàn vị viết rõ ràng --- Bài vị mẫu Lạc An Nhiễm.
Lùi lại, A Dư lùi về sau một bước.
Nàng lau sạch nước mắt, nghẹn ngào hỏi Chu Kỳ: “Quần áo ta loạn không?”
Chờ sau khi Chu Kỳ lắc đầu, nàng mới cố gắng ổn định hô hấp bước vào, những người còn lại đều canh giữ ở bên ngoài, không tiến vào quấy rầy nàng.
A Dư quỳ gối trước bài vị, động tác nàng dịu dàng đốt hương, cắm vào trong lư hương trước bài vị.
A Dư bất ngờ nhìn nơi đó, không biết mình nên nói cái gì.
Nàng trốn tránh mấy năm, không dám đối mặt với sự thật bày ra trước mặt mình.
Mẫu thân nàng chết rồi, chết vào năm năm trước, mà nàng ngay cả nhặt xác cũng không làm được.
Thật ra nàng có gì mà oán hận Hàn Ngọc Dương chứ?
Ít nhất việc hắn làm còn nhiều hơn nàng.
---
Hồi lâu sau, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên tỏng, A Dư đi ra.
Chu Kỳ không yên tâm lập tức đỡ lấy nàng, không che giấu sự lo lắng: “Chủ tử! ”
A Dư đã điều chỉnh lại cảm xúc, nàng bình tĩnh nhìn về phía Hàn Ngọc Dương, cụp mắt thấp giọng nói: “Nhiều năm như vậy, làm phiền ngài.
”
Xa cách lại khách sáo.
Khiến cho người ta sức lực toàn thân không có chỗ để dùng, ngoại trừ suy sụp tinh thần, không còn gì nữa.
Hàn Ngọc Dương chỉ nhìn nàng, không hề động đậy.
A Dư lại dời ánh mắt đi, lại như ngày xưa, nàng lạnh nhạt nói: “Bản cung ra ngoài đã lâu, phải về hành cung rồi.
”
Dứt lời, nàng quay người định rời đi, lại bị người gọi lại: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tìm muội.
”
Hàn Ngọc Dương thấp giọng nói, rất nhiều cảm xúc nói không nên lời, có thể là không cam tâm, hay hoặc là chỉ là đau lòng.
Năm đó nàng chưa cập kê, có thể xưng là hài tử, hắn không biết nàng như thế nào đi đến bước đường ngày hôm nay, nhưng tóm lại sẽ không dễ dàng.
Hắn nói chuyện này ra, chẳng qua là nói với nàng, hắn chưa từng vứt bỏ nàng.
A Dư không quay đầu, chỉ nói: “Ta không trách ngươi.
”
Nàng tha thứ cho hắn, cũng buông tha chính mình.
Từ nay về sau, nàng là Ngọc tu nghi, hắn là Hàn thị lang, không còn quan hệ nữa.
Nàng chỉ nói câu này, liền cất bước đi xa.
Hàn Ngọc Dương không đi theo sau nữa, hắn ta khép nhẹ mắt lại, bất lực ngã trên vách tường.
Hắn đã hiểu ý của nàng.
Cho dù nàng không nói, hắn cũng sẽ không đi quấy rầy nàng nữa.
Nàng sống rất tốt, hoàn toàn không cần hắn, việc hắn có thể làm chẳng qua là yên lặng mà thôi.
Như vậy là đủ rồi.
Dù sao nhiều năm qua như vậy, hắn cũng chỉ mong nàng được bình an mà thôi.
Một bên khác, A Dư ra khỏi Giang phủ, lúc bước vào xe ngựa, bị người trước mắt làm bất ngờ.
“Hoàng thượng, sao người lại ở chỗ này?”
Trong xe ngựa, Phong Dục ngồi ở một bên, trong tay nắm lấy quyển sách lật qua, trên bàn còn rót chén trà nóng, cũng không biết đã chờ ở chỗ này bao lâu.
Mắt sắc Phong Dục thầm trầm, cụp mắt nhìn về phía nàng, lạnh nhạt nói: “Tới xem một chút.
”
A Dư lau mặt, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng tới bao lâu rồi? Sao không bảo người gọi thiếp thân?”
Phong Dục ném sách đi, ung dung thản nhiên xoay ban chỉ, không trả lời nàng, chỉ nói: “Trở về?”
A Dư ngồi ở bên cạnh hắn, không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu: “Đều nghe Hoàng thượng.
”
Sắc trời