Nói một hơi dài như vậy, Liễu Tuyết cảm thấy thực sự rất khát nước.Trong phòng vệ sinh đương nhiên có nước. Nhưng nước trong này thiêng liêng như vậy, đại tỷ ta sao có thể uống?Được rồi vì một tương lai sáng lạng và hạnh phúc của nam phụ đại nhân thì một chút khổ cực này nào có tính là gì? Đại tỷ ta nhịn.Liễu Tuyết cố gắng kìm chế nhu cầu cá nhân, tiếp tục mở ra chế độ loa phóng thanh của nguyên chủ."Tôi không quan tâm cô ghét An Tình thế nào, hận cô ta ra sao. Điều mà tôi quan tâm chỉ có anh trai tôi. Anh ấy yêu An Tình. Dù anh ấy không nói ra cũng không xác nhận quan hệ nhưng đây đã là chuyện rõ như ban ngày. Đương nhiên An Tình cùng tên họ Giang kia ở cùng nhau tôi lại càng chướng mắt. Thẩm tiểu thư cô nói xem, chúng ta có nên làm một cái giao dịch không? À nhầm, phải là hợp tác mới đúng."Thẩm Thanh Nhã: "Giao dịch? Hợp tác? Rốt cuộc cô muốn gì?"Liễu Tuyết thẳng thắn đưa điều kiện: "Nghi Tĩnh. Thứ cô nhận lại chính là Giang Hạo Thần."----------Bên ngoài có camera nên để tránh rắc rối, Thẩm Thanh Nhã vẫn ra ngoài trước còn Liễu Tuyết vẫn ở trong chỉnh sửa trang phục lại một chút.Xác định Thẩm Thanh Nhã đã không còn bên ngoài, Liễu Tuyết mới tháo vòng tay của cô xuống. Vòng tay được làm bằng bạc, kiểu dáng không mấy đặc biệt cũng không hề đắt giá nhưng ai có thể đoán được loại đồ vật gần như vô dụng này lại là camera mini.Điện thoại cô chỉ ghi âm để đánh lạc hướng Thẩm Thanh Nhã mà chiếc vòng tay này mới là con bài lật thât sự...Cô hiện tại chỉ là một tiểu thư Kha gia nhỏ nhoi, không có gì ngoài điều kiện thì sao có thể là đối thủ của cả bang phái xã hôi đen lớn mạnh được đây?Vậy nên, không thể không tạo cho mình một đường lui.Giao thiệp với xã hội đen thật nguy hiểm quá mà!Hệ thống: [...] Hình như hôm nay ký chủ nhà nó lại quên uống thuốc nữa rồi.----------Khi Liễu Tuyết ra khỏi phòng vệ sinh thì bữa tiệc cũng đã bắt đầu được gần một nửa. Người chủ trì lúc này vẫn đang phát biểu trên sân khấu.Mấy cái thương trường, kinh tế, chính trị này Liễu Tuyết một chữ cắn đôi cũng không biết. Nhưng nguyên chủ theo học ngành này, trong kí ức của nguyên chủ có kiến thức nên Liễu Tuyết vẫn có thể hiểu đôi phần.Chỉ là mèo mù có vớ cá rán thì vẫn cứ mù như cũ mà thôi. Huống chi Liễu Tuyết cô đâu chỉ là mèo mù mà còn là một con mèo lười chính hiệu nữa kìa.Đối với những lời người chủ trì kia nói đều làm như mắt thấy tai ngơ.Ngược lại Kha Triệt đứng bên cạnh cô thì nghe đến chăm chú.Liễu Tuyết nhìn nam phụ đại nhân giống như nhìn thấy một vị thần thánh giáng lâm, toàn thân sáng chói, hào quang vạn trượng.Khoảng cách giữa thiên tài và người thường như cô thực ra chính là không cùng một thế giới.Những người học giỏi Toán đều không cùng một thế giới với ta!Đau thương!Đại tỷ và Toán không thuộc về nhau!Đợi lúc người chủ trì vừa kết thúc bài phát biểu, Liễu Tuyết liền nhanh tay đưa đến trước mặt Kha Triệt một ly rượu vang đỏ, giống như chỉ sợ một giây sau người chủ trì kia lại tiếp tục tụng kinh bên tai cô vậy.Kha Triệt nhìn thấy cô cười cười cũng vui vẻ nhận lấy, không chút nào nghi ngờ.Khi ly rượu vang chạm vào tay Kha Triệt, Liễu Tuyết lại "vô tình" buông lỏng tay, làm cho rượu trong ly đổ đầy lên chiếc áo vest và tay Kha Triệt.Cũng may Liễu Tuyết nhanh nhẹn, cầm chắc lại chiếc ly nên vẫn chưa bị rơi xuống, không gây ra động tĩnh gì quá lớn.Cô