Nguyên chủ Kha Lam Nguyệt - em gái của nam phụ đại nhân, nhỏ hơn anh ta sáu tuổi, năm nay vẫn còn là sinh viên năm hai. Vậy nên ngoài nhiệm vụ phụ trợ nam phụ nghịch tập, Liễu Tuyết còn phải kèm thêm bổn phận của một học sinh ngoan, ngày ngày đến lớp, chăm chỉ học tập rèn luyện thật tốt.Haizz!!! Thật đúng là quá mệt mỏi mà. Bao nhiêu năm không đụng lại sách vở, đại tỷ ta cũng không ngờ có ngày phải đi học lại thế này. Cảm giác cứ như bị lưu ban vậy ấy.Được rồi! "Học, học nữa, học mãi". Việc học vốn chẳng bao giờ có điểm dừng. Ta phải hoàn thành thật tốt nghĩa vụ của một học sinh.Nguyên chủ thành tích học tập cũng không tệ, quan hệ với mọi người trong lớp cũng rất tốt. À quên... đâu chỉ có không tệ, từ năm nhất đến năm tư, từ ban tự nhiên đến ban xã hội không ai là không biết đến tên cô. Sự tồn tại của nguyên chủ chẳng khác nào như một cuốn từ điển sống vậy, không môn học nào, không điều gì có thể làm khó được cô. Đặc biệt là Toán học.Là Toán... Là Toán đấy!!!Ta thực sự không hiểu được những người học giỏi Toán sẽ có cái trải nghiệm gì nữa. Nhưng có một điều mà Liễu Tuyết vô cùng chắc chắn... Toán là cơn ác mộng, học Toán càng là ác mộng trong ác mộng!Cũng còn may bây giờ đang trong giai đoạn nghỉ hè, cô không cần phải đến trường.Hệ thống: [Ký chủ, ta nghĩ cô nên chuẩn bị tâm thế trước thì hơn. Thời gian cách ngày đến trường chỉ còn hơn hai tuần nữa mà thôi.]Hai tuần?Còn có hai tuần nữa là ta phải đi học lại... hai tuần nữa ta phải đi học lại... hai tuần nữa ta phải đi học lại... Hai tuần...Sao đại tỷ ta lại khổ thế chứ?Kiếp trước ta đã làm nên nghiệp gì mà để bây giờ phải đi học lại thế này?Đau thương...---"Hệ thống, ngươi nói xem, ta cũng đã tận tâm giảng giải cho nam phụ đại nhân đến như vậy rồi, liệu hắn có nghe ra được gì không?" Liễu Tuyết cứ nghĩ đến việc phải đi học lại mà cảm thấy thật chán nản với cuộc đời, liền kêu hệ thống ra ngồi tán dóc.[Ký chủ, ta cũng chỉ là một hệ thống mà thôi, đâu phải nam phụ đại nhân? Làm sao có thể biết hắn có hiểu lời cô nói hay không?] Một âm thanh máy móc lạnh băng vang lên trong đầu Liễu Tuyết."Ah... Xem ra ngươi cũng không phải là vạn năng."[Ta đương nhiên không phải là vạn năng. Ký chủ, ngài đề cao ta quá rồi.] Hệ thống ngược lại vô cùng khiêm tốn thừa nhận."Vậy nên mới nói... Sao ta có thể xui xẻo như vậy chứ? Tự dưng không đâu lại dính phải ngươi thì thôi đi. Vậy mà lại còn là một cái hệ thống vô dụng trên cả vô dụng nữa."Từng câu từng chữ mà Liễu Tuyết nói ra giống như từng mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào trái tim nhỏ bé yếu ớt vốn đã đầy tổn thương của hệ thống.Ha... ha... Cô đây là muốn ngắm nhìn bản hệ thống bị "vạn tiễn xuyên tâm" sao? Để cô làm ký chủ cũng đâu có phải việc ta có thể quyết định chứ?Liễu Tuyết không tiếp tục ta ngươi với hệ thống nữa. Cứ như vậy mặc kệ nó. Bây giờ dù cho cô có