Cánh cửa hi vọng mở ra không phải nó thuộc về ta và bản thân ta cũng không thuộc về nó.
Nó mở ra vậy chỉ dành cho những kẻ nó đã sớm định danh từ sớm.1
Tịch dương lặng lẽ rời đi khi nào không biết nữa, khi con người chú ý đến thì màn đêm đã che phủ đi.
Đêm nay không có trăng bầu bạn, ngôi sao càng cô đơn hơn, lập lòe những tia sáng ít ỏi.
Trời đã dần về khuya, mọi hoạt động đều bị màn đêm ngự trị, chìm vào cơn say giấc.
Nhưng vẫn còn những bóng đáng đang thao thức trằn trọc không ngủ được.
Tang Noãn cầm lấy bức ảnh chụp chung với Hoắc Thiên đã nhàu nhĩ qua năm tháng, im lặng trầm mặc không nói gì trong căn phòng tối mịt.
Cái bóng đêm khiến cõi lòng đang rỉ máu càng thêm đau, xé toạc cho vết thương càng lớn hơn.
Sau hai năm đắm chìm trong nước mắt, bây giờ cô không thể khóc nữa rồi.
Không phải là do cô vô tâm vô cảm, mà do trái tim đã nguội lạnh đi, dòng máu nóng hổi lại bị đông cứng bởi trái tim lạnh giá.
Tang Noãn biết rằng mình không nên hi vọng vào cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi này.
Dù biết không có kết cục tốt đẹp nhưng cô vẫn lao đầu vào như con thiêu thân cứng đầu lao vào đống lửa, để lại cho mình là những vết thương không thể lành lại hơn là những hạnh phúc.
Cơn đau tim bất chợt xuất hiện khiến cho Tang Noãn ngã lăn ra đất, ôm mình quặn quại chịu đựng cơn đau.
Có đều cô vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, ánh sáng ít ỏi của vệt sao hắt vào cô, trông như một thiên thần đáng thương chật vật khi bị bẻ gãy đôi cánh của mình.
Cô biết mình sống không được lâu nữa chỉ còn thể đếm ngày ngón tay.
Nhưng sống vậy cũng đủ rồi, mong kiếp sau sẽ một đời an nhiên không vượng bận.
Ai cũng khó hiểu vì sao cái chết đang cận kề, đáng lẽ cô phải lo lắng hoảng loạn chứ? Sao đây lại cười vui sung sướng như vậy?
Nói ra thật là màn rợn,thật ra Tang Noãn biết bản thân nên chết từ lâu nếu không phải do anh trai chạy khắp nơi cứu chữa cho cô thì có lẽ nghĩa trang xuất hiện một phần mộ mang tên Tang Noãn rồi.
Hơn cả đời chìm vào nước mắt, cô cười lúc này vì mừng bản thân sắp được giải thoát, biến mất khỏi cái thế giới đầy mệt mỏi này.
Cái chết ngay lập tức không đáng sợ chỉ đáng sợ khi từng giây chờ đợi vị tử thần tới đón mình.
Tiếng kim đồng hồ mệt mỏi nhích dần về ô số mười hai, từng tiếng tạch tạch đến ngược thời gian tồn tại cuối cùng của kẻ bất hạnh.
Cơn đau quằn quại quại vừa dứt đi thì xuất hiện cơn mơ hồ, mất dần nhận thức.
Và cô gái trẻ ra đi trong thanh than không vướng bận chuyện gì giữa sự tiếc nuối của cảnh vật xung quanh.
Ảm đạm, tang thương và có chút man rợn.
Cầu cho thần hồn của kiếp người bất hạnh này nhanh chóng quên đi và bắt đầu một cuộc sống mới.
...!
"Tức chết đi thật mà! Nữ phụ tuy đáng thương nhưng mà ngu hết sức.
Đã lỡ lên giường với chồng mình phải nắm bắt đá con nữ chính Phù Diệp đi chứ.
Ngu đến nỗi muốn tức