Tang Noãn sau bữa sáng bơ phờ bước tới công ty làm việc.
Lục Tần thấy cô không được ổn cho lắm khuyên cô về nghỉ ngơi thì cô liền từ chối.
"Tôi còn vài văn kiện chưa xử lý nữa.
À anh mang hộ tôi bản tiến độ thì công công trình khu dân sinh nha."
Lục Tần ra ngoài lấy tài liệu cho Tang Noãn một lát, khi bước chân vào phòng thì thấy Tang Noãn đã nằm bất động trên sàn nhà rồi.
Anh hốt hoảng bế thốc cô lên nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Không biết có phải do thần giao cách cảm hay không, Tang Diên đột nhiên thấy bất an liền gọi liền ngay cho Tang Noãn mặc dù điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy cả.
Anh vội vàng gọi số Lục Tần thì mới biết được em gái đang nằm trong bệnh viện đang được kiểm trả.
Tang Diên vội vàng đặt một vé máy bay về ngay lập tức thì hôm nay lại hết chuyến bay về đó.
Khẽ chửi thầm một tiếng, bấm một dãy số lạ.
"Đem cho tôi một chiếc máy bay nhanh nhất.
Lẹ đi."
Bây giờ Tang Diên nào có tâm trạng quan tâm đến vấn đề mình chưa giải quyết chứ.
Trong tâm anh bây giờ đang nóng ruột sôi gan muốn về chỗ Tang Noãn ngay lập.
Anh đã mất cha mẹ rồi, anh không muốn mất đi đứa em gái bé bỏng duy nhất của anh!
Hoắc Thiên làm đơn xin xuất ngũ rồi mới tới công ty của mình thì nghe Tiêu Ngọc báo cáo lịch trình của Tang Noãn cho anh nghe.
"Anh biết chuyện gì chưa? Tang Noãn đang nằm trong bệnh viện thành phố kìa."
Chưa kịp nghe Tiêu Ngọc nói hết lời, Hoắc Thiên cầm áo mình nhanh chóng đi tới bệnh viện mà Tang Noãn nằm.
Sáng hôm sau anh vẫn thấy cô vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại nằm trong bệnh viện rồi? Không biết cô ấy có chuyện gì không?
Khi Hoắc Thiên tới thì thấy Lục Tần vẫn đứng bên ngoài, anh không tiện gặp mặt liền đứng gần đó để nghe tình hình.
Một lúc sau, Tang Diên hình như vừa đi đâu về vẫn còn hành lý đem theo bên người.
Hoắc Thiên âm thầm quan sát hai người đàn ông.
Tang Diên mặt không có chút máu, căng thẳng cầm lấy Lục Tần.
"Em ấy sao rồi hả? Sao cậu không nói đi chứ?"
Thấy bộ dạng mệt mỏi cùng với thái độ quá khích của Tang Diên, Lục Tần không khỏi lắc đầu trầm mặc.
Không ngờ Tang Noãn lại khiến cho Tang Diên không quan tâm đến mình.
Chậc chậc.
"Cô ấy đang được kiểm tra toàn bộ.
"
Hai người nói chuyện một lát thì bác sĩ kiểm tra Tang Noãn trong phòng bước ra.
Thấy vậy, Tang Diên không khỏi vội vàng hỏi.
"Bác sĩ, em ấy tình hình thế nào rồi?"
" Mọi chỉ số đều bình thường chỉ có điều là chỉ số máu lại khó phân tích, tạm thời chưa phát hiện ra gì cả."
"Thế sao em ấy lại ngất xỉu vậy?"
"Cô ấy làm việc lao lực quá độ cộng với không được nghỉ ngơi hợp lý.
Nên mới ngất xỉu như vậy."
"Cảm ơn bác sĩ nhiều."
Hoắc Thiên đứng gần đó nên nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại.
Anh nhắn tin cho ai đó rồi cũng rời đi.
Khi Tang Noãn tỉnh dậy đã là buổi chiều, đang định vươn mình cử động quay sang nhìn thấy bộ mặt đen như đít