Tối hôm đó.
Do rảnh rỗi sinh nông nổi hay là bực bội chuyện hồi chiều ở khu thầu của tập đoàn, Tang Noãn quyết định rủ rê luật sư đại đỉnh Tô Nhạc đi mua vui.
Vị luật sư nhà ta không nói hai lời liền đồng ý ngay.
Có ý định sang đón Tang Noãn thì Tang Noãn liền gửi vị trí định vị qua.
Tô Nhạc nhanh chóng lái con xe yêu quý mình tới đó.
Khi mà thấy Tang Noãn bước trong tập đoàn Tang Thị ra, nhìn thời gian thì phải hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mới tan tầm.
Trang phục của Tang Noãn tuy nhìn rất trang nhã, đơn giản nhưng giá trị con số phải vài con.
Không chỉ vậy nhìn thái độ cung kính của bảo vệ, một người thư ký sẽ không có đãi ngộ như vậy đâu.
Và cuối cùng, đây là Tang Thị! Như vậy cũng dễ dàng hiểu được rồi đấy!
Quan sát những điểm này Tô Nhạc đoán chắc Tang Noãn là chủ tịch của tập đoàn này.
Trực giác phụ nữ cho cô biết được điều đó.
Thôi cũng nên chuẩn bị đơn xin việc rồi.
Tang Noãn hí ha hí hửng bước vào xe của Tô Nhạc, cũng phải thôi trốn việc đi chơi thì sao không vui được chứ.
Tô Nhạc thấy Tang Noãn đã bước vào xe mình, cô nhóc này không thèm cài lấy dây an toàn mà cắm đầu vào điện thoại.
Tô Nhạc không khỏi lắc đầu, vươn người ra cài giúp cho Tang Noãn.
Tang Noãn mặc dù cắm đầu cắm cổ vào điện thoại nhưng vẫn rất phối hợp để cho Tô Nhạc giúp mình cài lấy dây an toàn.
Nhìn Tang Noãn vô tư, tin tưởng mình như vậy Tô Nhạc không khỏi phiền muộn cho lắm.
Nhìn cô nhóc nhà mình ngoan ngoãn thế kia, không nỡ lòng ra tay cho lắm.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, nhìn thấy bây giờ cũng còn khá sớm nên họ quyết định vào ăn tạm ở một nhà hàng nào đó rồi mới tới Dạ Sắc.
Chuyển sang bên này, tập đoàn HT.
Cả phòng họp đều phát ra âm u lạnh lẽo từ đại ma vương Hoắc Thiên, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh khi lên báo cáo, sợ là mình nói gì sai nữa.
Một cuộc điện thoại gọi tới cắt ngang cuộc họp khiến cho mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu sống rồi!
Mới thầm thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu, một cơn gió từ cực Bắc lại tràn xuống làm tê cóng cả phòng họp.
Không biết là Hoắc Thiên nói chuyện với ai mà thần sắc càng trở nên âm u hơn.
" Được rồi.
Tôi sẽ về."
Cả căn phòng họp đều im lặng, không dám thở nữa.
Nhìn khí thế ma vương này thì ai mà dám chứ?
Hoắc Thiên ngồi âm trầm một lúc liền cho kết thúc cuộc họp, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Để đằng sau là một đám người sắp trụy tim đang cố gắng thoi thóp từng hoi.
Đang bực bội thì thấy Tiêu Húc đang chờ mình ở bên ngoài.
Hoắc Thiên phát tiết bằng cách châm chọc.
"Đại minh tinh Tiêu Húc rảnh rỗi lắm sao? Cậu không có chuyện để làm à?"
Tiêu Húc không ngờ được rằng mình nằm không cũng trúng đạn.
Anh không khỏi bực bội.
"Cậu tới kỳ kinh nguyệt à? Sao ông cậu của Hoắc Thiên lại tới nhiều trong một tháng như vậy chứ?"
Tiêu Húc liền choàng vai Hoắc Thiên lôi kéo anh đi ra ngoài.
"Đi thôi, lão tử mang cậu đi giải khuây."
…
Buổi tối.
Mọi hoạt động về đêm bắt đầu ở con ngõ thượng lưu này, từng dòng xe hạng sang nườm nượp tấp nập ở đây.
Dòng người đi ra đi vào không xuể ở Dạ Sắc này.
Dạ Sắc đi về đêm là nơi náo nhiệt bật nhất, thuộc dạng dù nhiều tiền thì mới